“Ngươi xem trong bản luận văn này tổng giám đốc Bùi đã dùng đến một vài tri thức lý luận chuyên nghiệp, vả lại cũng chỉ dùng đến phần cơ bản nhất, như vậy đã chứng minh tổng giám đốc Bùi vẫn chú ý đến việc đúc rút dinh dưỡng từ trong lý luận lúc trước, không phải xây lâu đài trên mây.”
“Tổng giám đốc Bùi đi học chỉ vừa đủ điểm qua môn, về mặt này là bởi vì hắn công việc bận rộn, không có nhiều thời gian nghe giảng, thế nhưng cho dù như thế, tổng giám đốc Bùi vẫn phải nắm bắt tất cả thời gian để học tập, tiếp thu tri thức lý luận từ trong giáo trình.”
“Điều này đã chứng minh đối với tổng giám đốc Bùi, thi bao nhiêu điểm không quan trọng, bởi vì thứ hắn theo đuổi không phải điểm số cụ thể, mà thứ tổng giám đốc Bùi theo đuổi chính là học được bao nhiêu tri thức.”
“Vả lại tổng giám đốc Bùi vốn không thỏa mãn với tri thức bản thân đã nhận được, hắn đứng ở góc nhìn cao hơn, phân tích vấn đề nóng hiện tại, dùng những lý luận này đi giải quyết mâu thuẫn mà sáng tác tác phẩm văn nghệ thông tục đang gặp phải, đồng thời đên tư tưởng thật sự của bản thân, thông qua một bộ tác phẩm truyền đạt ra ngoài.”
“Cho nên, án luận văn này đã giải đáp tất cả nghi vấn của Trịnh Hào về tổng giám đốc Bùi.”
“Trịnh Hào nghi ngờ tất cả học phần của tổng giám đốc Bùi đều vừa đủ điểm qua môn, đây là bởi vì tổng giám đốc Bùi bận rộn công việc, không có quá nhiều thời gian học tập. Vả lại hắn không để ý số điểm cụ thể, mà chỉ quan tâm đến phần học tập thật sự có tác dụng với hắn.”
“Trịnh Hào nghi ngờ nói, tổng giám đốc Bùi trước nay không lộ diện, không công khai biểu đạt tư tưởng của bản thân đến với công chúng, đây là bởi vì tổng giám đốc trước nay luôn là một người thực tế và khiêm tốn. Bởi vì thực tế, hắn dồn hết tinh lực vào làm hạng mục, làm việc thực tế, chứ không phải nói suông. Bởi vì khiêm tốn, tổng giám đốc Bùi cũng không thích biểu đạt tư tưởng bản thân quá nhiều, chỉ có dưới tình huống như viết luận văn ép bản thân bất đắc dĩ mới để lộ ra đôi chút.”
“Trịnh Hào chỉ trích tổng giám đốc Bùi không thể là một người toàn tài cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, mà trên thực tế tổng giám đốc Bùi chưa từng tuyên truyền điểm này, thế nhưng từ trong án luận văn này chúng ta có thể nhìn ra được, sở dĩ tổng giám đốc Bùi thoạt nhìn cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, là bởi vì hắn nắm vững khoa học, đứng về phía lý luận sáng tác của người dân.”
“Cũng chính vì thế, mỗi một tác phẩm của hắn đều có thể tạo ra ảnh hưởng và ủng hộ rộng rãi và thu được thành công.”
“Cho nên nói, Trịnh Hào tìm tổng giám đốc Bùi biện luận, đương nhiên tổng giám đốc Bùi không tiếp nhận, bởi vì đây chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.”
“Chỉ dựa vào trình độ của án luận văn tốt nghiệp này, Trịnh Hào lấy cái gì biện luận với tổng giám đốc Bùi? Trình độ tư tưởng vốn dĩ đã không cùng một cảnh giới rồi.”
Vu Phi vẫn hơi lo lắng: “Bài luận văn này tuy rất tốt, thế nhưng những người đó vẫn có thể cố ý xét nét, hoặc dứt khoát nghi ngờ bản luận văn này có người viết hộ.”
Thôi Cảnh mỉm cười lắc đầu: “Không đâu.”
“Đặc điểm của bài luận văn này nằm ở chỗ rất khó bị nghi ngờ. Bởi vì luận điểm rất chân thật, áp dụng cũng đều là lý luận cơ sở nhất, quan trọng nhất là có lượng lớn ví dụ chứng thực đã được nghiệm chứng, phản bác bản luận văn này giống đang phản bác tất cả thành công của Đằng Đạt.”
“Vả lại phản bác những ví dụ, giống như phủ định khẩu vị và sở thích của đại chúng phổ thông, đồng nghĩa với đối địch với dân chúng phổ thông. Đây không phải là tự mình đoạn tuyệt với mọi người sao?”
“Trên lý thuyết là không thể phản bác, về tình cảm cũng không thể phản bác, bọn họ không tìm được bất kỳ sơ hở nào.”
“Về phần hoài nghi bài luận văn này là được viết hộ, vậy thì càng đứng không vững.”
“Đầu tiên nhìn tổng thể từ cách hành văn và trình độ của án văn chương này, đều là trình độ của một sinh viên chính quy nên có, điểm này chắc hẳn rất khó thể làm giả ra được.”
“Thế nhưng muốn hiểu rõ tất cả hạng mục thành công của Đằng Đạt như lòng bàn tay, thì cần có lượng lớn tài liệu nội bộ.”
“Nếu tổng giám đốc Bùi tìm người viết hộ, vậy thì có nghĩa là hắn phải tìm được một người cùng tuổi với bản thân, vả lại còn phải nắm rõ tất cả hạng mục trong lòng bàn tay, thậm chí với hiểu rõ mọi ý đồ sáng tác và nội hàm của những hạng mục này.”
“Có người thích hợp sao?”
Vu Phi ngẫm nghĩ nói: “Ể... tổng giám đốc Mã?”
Thôi Cảnh xém chút là phun ngụm nước trong miệng ra: “Không không không! Tổng giám đốc Mã không tham gia và mỗi một hạng mục, càng huống hồ về năng lực thì tổng giám đốc Mã vẫn kém hơn tổng giám đốc Bùi nhiều, hắn là tay trái tay phải của tổng giám đốc Bùi, là người chấp hành rất tốt, thế nhưng tuyệt đối không phải là một cái giá lý luận quá tốt.”
“Càng huống hồ bản thân tổng giám đốc Mã còn có luận văn cần làm, so sánh từ hai bản luận văn có thể nhìn ra không phải cùng một người viết.”
“Nhìn từ các phương diện, người phù hợp với điều kiện này chỉ có bản thân tổng giám đốc Bùi, vốn không cần phải làm giả.”
“Càng huống hồ, câu nói bá khí cuối cùng trong luận văn, chắc chắn không phải người khác có thể viết ra được, nhất định là tổng giám đốc Bùi tự mình làm.”
Vu Phi gật đầu, câu nói này quả thật rất đáng tin.
Cuối cùng bản luận văn, tổng giám đốc Bùi còn cố ý thêm một câu: “Lý luận tham khảo trong luận văn đều là một vài tri thức khá cơ sở và nông cạn, thời gian hoàn thành ngắn ngủ, chuẩn bị không kỹ, nên không có dẫn dụng trực tiếp trong luận văn. Nếu có chỗ nào không thỏa đáng, xin hãy lượng thứ, nếu có chỗ lầm lẫn, mong các thầy cô mạnh tay sửa chữa.”
Nếu tổng giám đốc Bùi thật sự tìm người viết hộ, vậy thì người viết hộ thêm câu này là có ý gì chứ?