Khu vực trung tâm của hạng mục này là lớn nhất, cũng có thể coi là khu vực sinh sống, nơi này có các sản nghiệp tương đối phổ biến như quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish vân vân.
Mà rải rác ở bốn phía xung quanh là một số địa điểm nguy hiểm hơn, chẳng hạn như bơi qua Hoàng Tuyền, vực thẳm ác quỷ vân vân, cũng là địa điểm của một số manh mối có độ khó cao, cần phải thông qua một số lối đi mới có thể đến được nơi đó.
Khách du lịch đi bộ từ lối đi dài ở lối vào trung tâm của toàn bộ nhà ma, mà sau khi bước vào, lối đi dài sẽ tạm thời bị đóng cửa.
Cho nên sau khi đi qua một đoạn đường dài đáng sợ như vậy, mặc dù không có bất kỳ quỷ quái đáng sợ nào xuất hiện thì cũng đã đã tích tụ rất nhiều áp lực tinh thần.
Khi đi đến cuối lối đi dài, cánh cổng phía sau sẽ ‘răng rắc’ một chút rồi rơi xuống với một âm thanh rất lớn.
Thời điểm âm thanh đó vang lên, hầu hết khách du lịch đều sẽ không nhịn được mà hét lên. Đây chính là cú sốc đầu tiên của hạng mục mới “Nhà Lữ Hành Tha Hương”.
May mắn thay, Bao Húc đã trải qua nhiều trận chiến và không hề sợ hãi trước tiếng đóng cửa lối đi.
Hắn nhìn quanh và đánh giá mọi nơi, nhận ra rằng đó thực sự là một không gian rất rộng lớn.
Bên kia đường có quán cà phê Internet Ma Ngục, Takeaway Ma Ngục, Tha Quan Fitness và các loại hạng mục. Ngẩng đầu lên nhìn, trên trần nhà xưởng đã bị sơn thành một bầu trời đen kịt, dường như còn có thể nhìn thấy những đám mây đen u ám, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy có chút hoảng hốt.
Đầu tiên, Bao Húc đến nơi cách mình gần nhất - Takeaway Ma Ngục.
Mặc dù có thể loáng thoáng nhận ra được bố cục và phong cách trang trí của cửa hàng Takeaway Ma Ngục số 1, nhưng nhìn chung thì nó đã hoàn toàn thay đổi.
Bàn ghế trong khu vực ăn uống bên ngoài cửa hàng đã trở nên đổ nát, bên trên có đủ loại mảnh vụn bẩn thỉu lẫn lộn với nhau, thậm chí còn có một bộ xương khô màu trắng nằm gục xuống bàn.
Quầy bếp cũng bừa bộn không chịu nổi, trên đó hình như còn sót lại một ít thịt cặn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.
Thò đầu nhìn vào bếp sau, tình hình lại càng thê thảm không nỡ nhìn hơn.
Điều thú vị hơn chính là máy gọi món trên quầy vẫn còn có thể sử dụng được, chỉ có điều dường như thiết kế giao diện người dùng đã xảy ra một số vấn đề, màn hình nhấp nháy liên tục.
Bao Húc không cần đoán cũng biết, chiếc máy gọi món này hẳn là điều kiện kích hoạt một số cốt truyện nhất định, nếu như đặt đồ ăn trên đó, một số tình huống đặc biệt có thể sẽ xảy ra.
Nếu như muốn có được những manh mối đặc biệt để phá giải được màn này, hơn phân nửa là sẽ phải vào sâu trong bếp, thậm chí phải tiến hành đối phó và đấu trí đấu dũng với một số ‘quái vật’ rất đáng sợ, cũng chính là các nhân viên làm việc ở đây.
Bao Húc cười khinh thường, quay người lao vào quán cà phê Internet Ma Ngục bên cạnh.
Mẹ nó, có ai lại muốn ăn ở một nơi như thế này chứ!
Đương nhiên, bên trong Takeaway Ma Ngục sẽ thực sự cung cấp bữa ăn, nếu không thì những người ở lại đó không phải sẽ chết đói sao?
Nhưng ăn uống ở một nơi như thế này quả thực sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho tâm hồn, hiện tại thì Bao Húc vẫn chưa đói, nên đương nhiên cũng không có cảm giác thèm ăn.
Thân là một thanh thiếu niên nghiện net, vào thời điểm này tốt hơn hết là lên mạng chơi.
Đi vào trong quán cà phê Internet Ma Ngục, Bao Húc nhận thấy tình hình tổng thể ở đây vẫn tương tự với Takeaway Netfish, mặc dù phong cách trang trí và bố cục ban đầu của sản nghiệp được giữ lại ở một mức độ nhất định nhưng các chi tiết thì lại hoàn toàn khác.
Quầy thu ngân không có nhân viên thu ngân, cũng không có xương trắng, chỉ có một bàn tay bị đứt lìa hình như vẫn còn vết máu, cảm giác giống như bị chặt đứt bởi vì không trả được phí Internet.
Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vài vết máu tươi mờ nhạt, Bao Húc tự hỏi có phải có hai con quỷ đang lướt Internet ở đây không, kết quả là một con quỷ đã lừa con quỷ còn lại, hai con quỷ đánh nhau quyết liệt để lại.
Các máy trong quán cà phê Internet đều có thể được bật và sử dụng bình thường, hơn nữa còn đều là máy ROF, chỉ có điều đã được tùy chỉnh đặc biệt về hình thức, thoạt nhìn trông là lạ mà chạm vào cũng thấy là lạ.
Nhưng Bao Húc không bận tâm.
Thanh thiếu niên nghiện net không hề sợ hãi!
Lúc trước, hắn vẫn luôn bận rộn với việc của Chịu Khổ Travel, sau khi sắp xếp cho những người phụ trách của tập đoàn Đằng Đạt xong, hắn còn phải sắp xếp nhân viên nòng cốt của các bộ phận cùng với người phụ trách chủ yếu cho các công ty anh em của Đằng Đạt, công việc cứ liên tục kéo tới như vậy, cho dù là Bao Húc thì cũng mệt chết đi được.
Hơn nữa đối với Bao Húc mà nói thì ý muốn trả thù đang dần giảm đi. Suy cho cùng thì kẻ đáng bị trả thù đã trả thù qua một lần rồi!
Mượn cơ hội này có thể yên yên ổn ổn mà truy cập Internet chơi cũng không tồi.
Bao Húc bật máy tính lên kiểm tra thì phát hiện máy tính ở đây không có Internet, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, hơn nữa, trên màn hình máy tính đều có chủ đề ma quái vô cùng âm tào địa ngục.
Điều kỳ quái nhất chính là trên màn hình không có phần mềm nào cả, chỉ có một game kinh dị chiếm đầy màn hình.
Bao Húc phải nói là đỉnh thiệt chớ!
Không thể không nói, suy cho cùng thì Trần Khang Thác và Mã Nhất Quần cũng xuất thân là nhà thiết kế game, mà Nguyễn Quang Kiến cũng có kinh nghiệm chơi game phong phú, các chi tiết trong tác phẩm của hắn rất tinh tế, không có bất kỳ sơ hở nào để chê.
Ban đầu, Bao Húc còn nghĩ rằng nếu như có GOG hoặc các game online nào khác trên đó, hắn sẽ trực tiếp đắm chìm trong game, rồi vài tiếng đồng hồ sẽ trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Bây giờ nhìn được những thứ này, có vẻ như phương án này không khả thi lắm.