“Đỉnh thiệt chớ, chỉ có biết ăn thôi.”
“Chúng ta là nhân viên của sở thú Ấm Lạnh Tự Biết. Công việc chính hàng ngày của chúng ta là làm động vật ở đây.”
“Ngươi đợi chút đã, làm động vật là sao nữa vậy trời?”
“Nếu không thì sao chứ?”
“Chúng ta không phải là làm động vật, mà là nuôi dưỡng động vật, đóng vai động vật.”
“Khác gì nhau đâu?”
“Khác biệt lớn dữ thần đó nha, một cái ở bên trong, một cái ở bên ngoài.”
“Vậy thì ngươi ở?”
“Đương nhiên là ta ở bên ngoài rồi.”
“Ồ, ta hiểu rồi, nuôi thả! Đã nhìn ra rồi, những động vật có kích thước giống như ngươi, bình thường khá là hung dữ, dễ làm tổn thương con người, thế nên phải cho ngươi một không gian rộng lớn hơn để di chuyển.”
“Nói nuôi thả vậy mà cũng nghe được hả, không phải là ta làm động vật, mà ta là nhân viên chăm sóc động vật.”
“Đúng đúng đúng, nhân viên chăm sóc động vật, động vật càng nuôi càng gầy còn ngươi càng nuôi càng mập.”
“Ngươi không thể nói mấy câu này cho rõ ràng được hả, việc động vật càng ngày càng gầy với việc ta càng ngày càng mập không hề có liên hệ nhân quả gì, ta không hề tham ô một ngụm lương thực nào của động vật nha! Hơn nữa, lương thực cho động vật ở sở thú Ấm Lạnh Tự Biết chúng ta đều được quản lý đầy đủ, không hề có động vật nào càng ngày càng gầy đâu nha.”
“Đúng đúng đúng, ngươi thử nhìn những động vật có thân hình cường tráng kia một chút xem, con nào con nấy đều tràn đầy năng lượng, đều nhờ công ngươi tẩm bổ. Trong cơ thể đều có cốt nhục của ngươi.”
“Ngươi đợi chút trước đã, cái gì mà cốt nhục vậy trời?”
“Vậy thì phải là?”
“Tâm huyết! Ngưng tụ tâm huyết của ta!”
“Khác biệt không lớn mà.”
“Khác biệt lớn dữ thần á trời, phương thức cụ thể là rất khác nhau ở cấp độ sinh học nha, một trời một vực luôn đó.”
“Tóm lại là vì sự khỏe mạnh của những động vật này, ngươi đã bỏ ra rất nhiều.”
“Thật ra thì cũng là bổn phận của ta thôi. Mỗi ngày, ta đều cho những động vật ở đây tiến hành tập thể dục đầy đủ, thế nên bọn chúng mới có thân thể khỏe mạnh, hạnh phúc cả về thể chất lẫn tinh thần.”
“Đúng vậy, tập thể dục đầy đủ. Giống như lý do tại sao những con chó có cỡ lớn lại hay thích phá nhà, chủ yếu là bởi vì chúng không được vận động đầy đủ. Thế nên, để ngăn ngừa những con vật cỡ lớn trong sở thú của chúng ta không bị trầm cảm, để sở thú của chúng ta không bị phá sập thì mỗi ngày ngươi phải chiến đấu với các loài động vật trong sở thú như con vẹt này, cáo Bắc cực này, rái cá này, những loài động vật cỡ lớn hung dữ. Than ôi, cuộc chiến mỗi ngày thật tàn khốc, than ôi, lượng vận động cực kỳ nặng nề...”
“Ngươi đợi đã, đợi chút đã. Nếu như ngươi cứ nói thế này, sẽ có người tố cáo chúng ta ngược đãi động vật mất, không hề có chuyện đó đâu nha. Nếu không có chuyện làm thì ta chỉ chọc mèo với dắt chó đi dạo thôi, không có làm gì khác đâu.”
“Lời này của ngươi ta không đồng ý nhá, ngày hôm qua ta còn thấy ngươi đang cãi nhau với con vẹt tên là Cống Cống gì đấy mà. Chao ôi, tiếng kêu vô cùng thảm thiết, hai người các ngươi đấu võ mồm không ai chịu nhường ai, cuối cùng ngay cả chiếc máy nâng tự động bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa, phải tới khuyên can...”
“Đỉnh thiệt chớ, ta sợ là không biết chữ chết viết như thế nào. Hai vị này đây chính là ngọa long và phụng hoàng của giới tranh cãi á. Đừng nói đến việc ta dám tranh cãi với bọn họ. Cho dù chỉ đứng bên cạnh lúc bọn họ tranh cãi thôi cũng có thể bị ngộ thương á...”
Hai người, ngươi một lời ta một câu, dí dỏm hài hước, nhịp điệu được kiểm soát hoàn hảo, thỉnh thoảng sẽ khiến hiện trường cười vang một trận.
Thứ gọi là tương thanh này rất kỳ lạ, cùng một kịch bản và trang phục giống nhau, nhưng một số diễn viên tương thanh có thể khiến mọi người ôm bụng cười to, được toàn bộ khán giả hoan hô. Có diễn viên tương thanh cũng chỉ có thể nói đến mức khiến toàn bộ khán giả buồn ngủ, hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Hơn nữa, các diễn viên tương thanh khác nhau cũng có phong cách cá nhân rất mạnh mẽ, có vài người chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta muốn cười, mà có vài người cho dù có phí sức chọc cười thế nào đi nữa, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác bị cù một cách cưỡng bức.
Tài ăn nói của hai vị diễn viên tương thanh này đều rất tốt, phong cách cá nhân rất rõ ràng. Phối hợp cũng rất ăn ý, đoạn tương thanh ngắn vừa rồi còn lồng ghép được rất nhiều câu chuyện cười về sở thú Ấm Lạnh Tự Biết, càng có thể khơi dậy sự cộng hưởng của khán giả.
Trong lúc khán giả ở hiện trường đang ôm bụng cười, cũng không quên lao nhao lấy điện thoại di động ra quay lại.
“Buổi tương thanh này quá là thú vị luôn á, chuyến đi này không tệ nha!”
“Đúng đấy, mua một vé vào cửa sở thú, lại được tặng thêm một vé vào cửa xem tương thanh, quá hời!”
“Video do camera ghi lại hẳn là được đăng lên trang web Ailidao mà phải không? Khi về nhà, ta cho các anh em cùng phòng nghe một chút, hôm nào đó sẽ dẫn bọn họ cùng nhau tới đây chơi!”
“Nơi này đối với những người trẻ tuổi mà nói thì đúng là một nơi làm team building rất tốt, phù hợp với những người có sở thích khác nhau, hẳn là không có ai mà không thích động vật nhỏ lông xù nhỉ?”
“Ta cảm thấy loại hình thức này của sở thú Ấm Lạnh Tự Biết rất hay, không có biểu diễn động vật, tất cả đều là do nhân viên biểu diễn. Hơn nữa, có thể thấy rằng những con vật ở đây được chăm sóc rất tốt, con nào con nấy đều tràn đầy năng lượng, loại hình thức sở thú mới này so với loại sở thú cũ kỹ kia thú vị hơn rất nhiều.”
“Còn một điểm rất quan trọng nữa là ý tưởng mà sở thú này truyền tải vô cùng hay, đặc biệt là cái sân khấu kịch kia đã phát huy rất tốt tinh thần ‘sự hòa hợp giữa con người và động vật’, dẫn trẻ em đến đây chơi, có thể mang tính ý nghĩa giáo dục rất tốt...”