“Mọi người hãy suy nghĩ kỹ xem, chẳng phải nhân vật này rất phù hợp với tổng giám đốc Bùi hay sao?”
Mọi người có mặt suy ngẫm một chút, phát hiện ra câu chuyện này thực sự phù hợp với yêu cầu của mọi người ở một mức độ nào đó.
Đặc điểm lớn nhất của câu chuyện này là nó không hề bôi nhọ nhân vật ông chủ. Ngược lại, nó liên tục nhấn mạnh rằng hắn tích lũy khối tài sản khổng lồ như vậy nhờ sự chăm chỉ lao động và tài năng của bản thân cũng như bằng những phương pháp hợp pháp.
Bởi vậy, đánh giá theo đạo đức thông thường, hẳn nên được coi là một người tốt theo nghĩa thông thường.
Thế thì tổng giám đốc Bùi chẳng phải cũng vậy sao?
Nếu như bộ phim bôi nhọ nhân vật này thông qua nhiều cách khác nhau, sau đó sử dụng nó để ám chỉ tổng giám Bùi thì rất có thể khiến khán giả không đồng tình.
Bởi vì phần lớn khán giả đều có quan điểm định kiến, cho rằng tổng giám đốc Bùi là một doanh nhân xuất sắc không có vấn đề về đạo đức!
Mà tập đoàn khổng lồ có thể kiểm soát chín mươi phần trăm tài sản trên toàn thế giới này, bao gồm tất cả các ngành công nghiệp trên toàn thế giới, mới thực sự giống như định hướng phát triển trong tương lai của tập đoàn Đằng Đạt.
Nếu như nhất thiết phải tìm kiếm một đối tượng phù hợp nhất trong thực tế thì không còn nghi ngờ gì nữa, Đằng Đạt là ứng cử viên sáng giá nhất.
Điểm mấu chốt nhất là bộ phim này không ác ý bôi nhọ bất kỳ ai, không cứng nhắc áp đặt cho khán giả một khái niệm nào đó. Ngược lại, nó sử dụng một cách rất thận trọng nhưng táo bạo để dự đoán một khả năng phát triển trong tương lai.
Bản thân câu chuyện đã đủ đặc sắc, tự nhiên có thể tạo ra một cuộc tranh luận quy mô lớn trong lòng khán giả.
Kết hợp nhiều yếu tố lại, đây thực sự là một lựa chọn tốt nhất, tỷ lệ thành công rất cao!
Có người tò mò hỏi: “Tại sao bộ phim này lại có tên là ‘Tài Sản Của Ta’?”
Lỗ Hiểu Bình giải thích: “Bởi vì trong phim, phần lớn mọi thứ trên toàn bộ hành tinh, bao gồm cả không khí đều là tài sản cá nhân của ông chủ này.”
“Những người trên hành tinh này cũng không ngoại lệ, bọn họ đa phần đều là nhân viên của ông chủ này, chỉ có điều một số người làm công việc đàng hoàng hơn, trong khi một số người chỉ là chiếm một vị trí trống trong công ty của ông chủ này.”
“Suy nghĩ theo nghĩa này, đứa trẻ nhà nghèo còn lại, cũng chính là bạn chơi thời thơ ấu của ông chủ này, thực sự cũng đã trở thành tài sản của ông chủ.”
“Vì vậy, cái tên ‘Tài Sản Của Ta’ mang ý nghĩa trào phúng rất mạnh mẽ.”
Tất cả các ông chủ đều gật đầu thán phục.
Rõ ràng Lỗ Hiểu Bình hiểu rất rõ.
Trước đây, khi hắn và Nhiếp Vân Thịnh bí mật quyết định đầu tư vào bộ phim, bọn họ đã nghĩ đến những điều lâu dài này!
Tuy nhiên cũng nhanh chóng một số người cảm thấy lo lắng.
“Phó giám đốc Lỗ, tổng giám đốc Nhiếp, ta có một câu hỏi.”
“Bộ phim này quay xong chẳng phải cuối cùng vẫn sẽ thiệt người thiệt cả ta hay sao? Theo tình hình hiện tại, những người chúng ta, bao gồm cả công ty của chúng ta, dường như cũng đều nằm trong phạm vi trào phúng của bộ phim này!”
“Làm như vậy có thực sự tốt không?”
Nhiếp Vân Thịnh mỉm cười, “Đây là sự hy sinh mà chúng ta phải thực hiện để chiến thắng.”
“Trên thực tế, Đằng Đạt càng phát triển, điểm tương đồng giữa chúng ta và Đằng Đạt càng nhiều, bởi vậy phần lớn các lý luận mà chúng ta sử dụng để tấn công Đằng Đạt đều có thể áp dụng ngược lại cho chính chúng ta, cũng chính vì lý do này, chúng ta phải đợi cho đến khi sức mạnh của hai bên thay đổi, Đằng Đạt chiếm ưu thế dẫn đầu, khi đó mới có thể sử dụng con át chủ bài này!”
“Nếu như chúng ta bỏ qua con át chủ bài này chỉ vì nó gây tổn thất cho bản thân thì chúng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác.”
“Trên đường đua thông thường, chúng ta đã chứng minh rằng dù làm gì cũng không thể chiến thắng Đằng Đạt!”
“Bởi vậy, cuối cùng chúng ta sẽ sử dụng thất bại của tất cả các công ty của bản thân để đưa Đằng Đạt lên vị trí ‘ông chủ’ trong phim.”
“Mục tiêu cuối cùng của chúng ta không phải là khiến Đằng Đạt hoàn toàn sụp đổ hoặc giải thể, điều đó không thể xảy ra! Nhưng chỉ cần cắt đứt mối liên kết giữa Đằng Đạt và người tiêu dùng bình thường, hoặc khiến sự phối hợp giữa các bộ phận của Đằng Đạt không còn trôi chảy như trước, đối với chúng ta đều là một thành công.”
“Ta nghĩ rằng việc này đáng để mạo hiểm và cũng phải mạo hiểm!”
Lời nói của Nhiếp Vân Thịnh đã hoàn toàn thống nhất tư tưởng của mọi người.
Đúng vậy, đây đã là cách cuối cùng!
Bộ phim này có một câu chuyện đủ xuất sắc, vả lại còn là thể loại khoa học viễn tưởng khá hot trong những năm gần đây, một khi ra mắt có thể sẽ gây được tiếng vang lớn.
Mà nếu nói đến công ty phù hợp nhất với hình ảnh công ty trong phim, thì chỉ có tập đoàn Đằng Đạt!
Xoay quanh bộ phim này, liên minh chống Đằng Đạt có thể thực hiện nhiều biện pháp, những cuộc công kích dư luận của họ sẽ không còn đứng ở góc độ của từng doanh nghiệp, mà là đứng ở góc độ của người bình thường, cùng nhau tấn công gã khổng lồ Đằng Đạt.
Nhiều con kiến cũng có thể cắn chết một con voi!
Trịnh Hào cảm thán, nói: “Tổng giám đốc Nhiếp, phó giám Lỗ, hai người quả là cao tay!”
“Điều quan trọng nhất là đã tìm ra một con đường mới.”
“Chúng ta không thể tiếp tục đứng ở góc độ công ty và doanh nghiệp để chống lại Đằng Đạt, như vậy là cạnh tranh thương mại thông thường, e rằng chúng ta sẽ mãi mãi không phải là đối thủ của Đằng Đạt!”
“Mà tập đoàn Đằng Đạt phát triển đến giai đoạn này, muốn tiến xa hơn, đối thủ của nó không còn là những công ty cạnh tranh như chúng ta, mà là hàng ngàn hàng vạn người bình thường!”
“Điều khó nhất không phải là đánh bại từng công ty đối thủ, mà là tạo ra sự đồng thuận của hàng ngàn hàng vạn người bình thường.”