Nhưng Nhiếp Vân Thịnh không tin.
Không những không tin lời tổng giám đốc Bùi nói, hắn còn cho rằng đấy là kế nghi binh của tổng giám đốc Bùi. Càng kiên định quyết tâm cắn chết điểm này.
Kết quả chính là: Trước nhảy cao bao nhiêu thì sau té thê thảm bấy nhiêu.
Mà điều khiến Lỗ Hiểu Bình càng thêm tuyệt vọng ấy là phim còn chưa lên sóng.
Thế giới quan của game và phim tất nhiên sẽ có chút liên quan đến nhau. Trong game tập đoàn Đằng Đạt đã đóng vai nhân vật phản diện thì quá nửa trong phim cũng sẽ là nhân vật phản diện.
Đâu thể đóng nhân vật phản diện trong game rồi quay ngược sang làm nhân vật chính trong phim được, đấy có khác nào tâm thần phân biệt đâu?
Nghĩ như vậy thì tất cả các dự án trước mắt Phàm Tề Media dùng để đối phó với phim mới của tập đoàn Đằng Đạt đều phải hủy bỏ, vì ngay từ đầu họ đã đoán sai ý đồ chiến lược phe địch rồi.
Từ ngọn đã sai rồi thì nói gì đến tiếp nữa.
Điều này khiến Lỗ Hiểu Bình lâm vào trạng thái vô cùng bị động. Hắn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc kế hoạch quảng cáo phát hành phim, hắn phải đưa ra một số điều chỉnh tương ứng. Nhưng chính hắn lại không biết xuống tay từ đâu.
Lúc đang ngẫm nghĩ, hắn đã tới trụ sở chính tập đoàn Thịnh Vận.
Lỗ Hiểu Bình vội vàng bước thật nhanh tới phòng làm việc của Nhiếp Vân Thịnh. Bấy giờ hắn mới biết, hóa ra Trịnh Hào và mấy ông chủ hoặc cấp cao của các công ty khác đều đã có mặt ở đây.
Rõ ràng họ đều bị tựa game của tổng giám đốc Bùi đánh lừa và đang thương thảo đối sách.
Người phải cõng cái nồi lớn nhất là Nhiếp Vân Thịnh hiện sắc mặt của hắn không tốt lắm. Khi thấy Lỗ Hiểu Bình tới, hắn vội vàng đứng dậy mời Lỗ Hiểu Bình ngồi xuống, hòa hoãn ít nhiều bầu không khí lúng túng vừa rồi.
“Chỉ có thể nói tổng giám đốc Bùi là một cao thủ đấu tâm lý thôi, ta không cẩn thận đã bị hắn lừa. Người này giả giả thật thật, quả thực rất khó để đoán được suy nghĩ của hắn.”
“Nhưng việc đã đến nước này thì ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trước đã. Nếu không mọi công tác chuẩn bị trước khi công chiếu phim của chúng ta sẽ thành uổng phí.”
“Mọi người có ý tưởng gì thì hãy nói nhanh lên, có lẽ đó sẽ là biện pháp cuối cùng của chúng ta.”
Nhiếp Vân Thịnh đứng ở giữa, trong lúc vô tình hắn đã quăng cái nồi này ra ngoài, vứt nó lên không trung.
Dĩ nhiên những người khác cũng cảm thấy vậy, cơ mà trong tình hình nguy cấp như hiện tại việc họ cần làm không phải là xem ai đội nồi mà là giải quyết vấn đề.
Lần này coi như không có biện pháp khả thi. Dưới tình hình Đằng Đặt đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối ở cách lĩnh vực, liên minh chống Đằng Đạt tiến hành phản kích trong tuyệt vọng.
Nếu lần này mà tiếp tục thất bại, liên minh chống Đằng Đạt có lẽ thật sự sẽ phải chỉnh đốn lại rồi cút luôn.
Dọc đường đi Lỗ Hiểu Bình đã suy nghĩ mấy biện pháp khác nhau, bây giờ chỉ có hắn lên tiếng hiến kế.
“Ta cảm thấy hiện tại chúng ta nhất định phải chuyển mình.”
“Tiếp tục giữ vững chiến lược trước kia tương đương tự tìm đường chết. Chúng ta công kích Đằng Đạt bằng cách nói công ty này sử dụng game để thực hiện các hành động phi pháp với các công ty khác là đang cắt hết những chính kiến bất đồng và bôi nhọ các công ty khác. Những luận điểm này hiện không thể tiếp tục được nữa.”
“Cơ mà chúng ta có thể sử dụng những lời phản kích của đối phương để tạo ra một số bài báo.”
“Bây giờ trên mạng có rất nhiều người đang tán dương tinh thần tự bôi đen bản thân của tập đoàn Đằng Đạt. Dù gì thì chính tập đoàn Đằng Đạt cũng đã đưa hình tượng của bản thân vào game, trở thành một nhân vật phản diện lớn.”
“Ta cũng có thể lợi dụng điểm này để công kích tập đoàn đó.”
“Ý chính là thực tế tập đoàn Đằng Đạt không hề mạnh mẽ tự bôi đen bản thân, thậm chí còn đang tự mỹ hóa chính mình.”
“Nếu tựa game này được hiểu là một cách quảng cáo tự mỹ hóa bản thân của tập đoàn Đằng Đạt thì những thứ hàm ý sâu xa hơn cũng có thể bị loại bỏ, đặt nền móng thành công cho bộ phim của chúng ta.”
Mắt Nhiếp Vân Thịnh và ông chủ của các công ty khác sáng lên, họ như thấy được hy vọng và bình minh.
Ý kiến này nghe có vẻ cũng được.
Trước mắt điều mà liên minh chống Đằng Đạt lo lắng nhất chính là cuộc chiến dư luận game thất bại, điều này sẽ gây bất lợi đến bộ phim tiếp theo. Vậy nên mục tiêu chiến lược hiện tại là ít nhất phải cắt giảm được phần ảnh hưởng bất lợi này để mở đường cho bộ phim tiếp theo.
Hiện tại ở trên mạng có một số người chơi đang nâng game này lên thành kiệt tác và muốn kéo dài độ hot của game sang phim ảnh. Nhưng họ sẽ phải liên tục kéo ý nghĩa của game xuống để khiến game trông rất nông cạn, từ đó nâng phim của nhà mình lên.
Mọi người nhìn về phía Lỗ Hiểu Bình: “Vậy chúng ta phải bắt đầu công kích game kia trước đúng không?”
Lỗ Hiểu Bình suy xét một lát rồi nói: “Ta đã xem qua video của game này rồi. Tóm lại thì cốt truyện của game này và phim kia sẽ có vài chỗ tương tự nhau, vậy nên ta cố gắng dùng cách phân tích một bộ phim điện ảnh để tìm ý nghĩa của nó.”
“Ta cho rằng ngoài mặt tập đoàn Đằng Đạt được xây dựng như nhân vật phản diện cuối cùng của game nhưng thực tế sẽ ngược lại, tập đoàn Đằng Đạt giống một người bị hại vô tội hơn.”
“Nhất là trong cốt truyện, người phụ trách họ Ngô kia gần như đã công khai rằng dù tập đoàn Đằng Đạt là tập đoàn độc quyền nhưng không sử dụng trí tuệ nhân tạo cho lĩnh vực quân sự, cũng không xâm nhập và kiểm soát người dân.”
“Nói cách khác tuy tập đoàn Đằng Đạt là tập đoàn độc quyền nhưng họ vẫn giữ nguyên ranh giới lương tâm cuối cùng của mình, mà chính phần lương tâm này đã khiến họ gặp thất bại. Mà người đứng đầu doanh nghiệp ẩn núp trong đội quân phản kháng kia đã chộp lấy cơ hội này để ăn cắp thành quả của quân phản kháng. Có thể tưởng tượng được trong tương lai doanh nghiệp kia sẽ phát triển thành một tập đoàn độc quyền tồi tệ hơn cả tập đoàn Đằng Đạt.”