“Rốt cuộc thì cái nào tốt hơn?”
“Tương tự như vậy, lý do tấn công Đằng Đạt của liên minh chống Đằng Đạt đơn giản là vì tập đoàn Đằng Đạt đang dần trở nên độc quyền. Nhưng nếu chúng ta cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nếu Đằng Đạt vẫn có thể giữ đúng ý định ban đầu và cung cấp cho mọi người những sản phẩm với chất lượng tốt nhất sau khi đã giành được toàn bộ thị phần, hơn nữa còn có thể đạt được kết quả lớn hơn thông qua phân bổ nguồn lực, như vậy thì kết quả này hẳn là cũng không tệ lắm, đúng không?”
“Mà xem xét lại thì các công ty trong liên minh chống Đằng Đạt, bọn họ quả thực chưa đạt được vị thế độc quyền, nhưng lại chỉ muốn kiếm tiền, tăng lợi nhuận cho mình chứ không cung cấp dịch vụ tốt. Mặc dù cạnh tranh đầy đủ nhưng tất cả các công ty trong ngành đều thối nát như nhau.”
“Chẳng lẽ cái gọi là đầy đủ cạnh tranh trong ngành nghề thì nhất định sẽ tốt sao?”
“Vì vậy, chỉ thảo luận về vấn đề độc quyền hay không độc quyền là vô nghĩa. Công ty tốt mà không độc quyền thì không có cách nào phân bổ đầy đủ nguồn lực ở các khu vực khác nhau, điều này chắc chắn sẽ gây ra sự mất cân bằng rất lớn trong phát triển. Mà sau khi để công ty xấu độc quyền, bọn họ sẽ tăng cường nỗ lực siết chặt lợi nhuận, gây ra một thảm họa còn lớn hơn.”
“Thế nên mấu chốt thì phải xem công ty này là loại công ty gì, nó đại diện cho ý chí của tư bản hay ý chí của nhân dân?”
“Vấn đề mấu chốt bây giờ là chúng ta và tổng giám đốc Bùi phải cùng nhau cố gắng ngăn chặn bóng ma của ý chí vô hình bao trùm tập đoàn Đằng Đạt. Chỉ cần tập đoàn Đằng Đạt vẫn đứng về phía người tiêu dùng bình thường như trước đây, thì cho dù nó có chèn sập hết tất cả các công ty rác rưởi khác trên thị trường thì có làm sao? Mặt khác, nếu như một ngày nào đó tập đoàn Đằng Đạt không còn đứng về phía người tiêu dùng bình thường nữa, mà bị ý chí vô hình ký sinh. Như vậy thì cho dù tập đoàn Đằng Đạt có lớn hay nhỏ, bất luận chiếm được địa vị nào trên thị trường thì nó vẫn sẽ bị chúng ta kiên quyết tiêu diệt mà thôi!”
“Nói quá đúng, trước đây mọi người đều rối rắm về vị trí thị trường và xu hướng độc quyền, thực tế là bọn họ đã bị các công ty trong liên minh chống Đằng Đạt dẫn dắt lạc lối. Khi nói đến độc quyền, trước tiên chúng ta phải bàn đến bản chất, nếu nói về vị thế trên thị trường mà không nói đến bản chất thì cũng vô ích, đó là hành vi côn đồ”.
“Cách phân tích của mọi người đều rất hay, nhưng ta cảm thấy lý do chưa được rõ ràng, sau này kiểu thảo luận như vầy nên được tiến hành rộng rãi hơn, nên được đọc và cập nhật thường xuyên.”
“Ta tuyên bố bắt đầu từ hôm nay ‘Tuyển Học’ sẽ chính thức được thành lập. Mọi người cùng nhau hãy cùng nhau phân tích và giải thích những kiến thức này, để hướng dẫn thực tế tốt hơn và đưa ra lựa chọn đúng đắn!”
Có rất nhiều cuộc thảo luận tương tự, nhưng Lỗ Hiểu Bình quan tâm nhất là những bộ phận liên quan đến các công ty của liên minh chống Đằng Đạt.
Thậm chí, cư dân mạng lại còn tự phát thành lập một chủ đề mới là ‘Tuyển Học’. Nói ngắn gọn thì đó là môn học nghiên cứu về tựa game và bộ phim ‘Tương Lai Ngươi Chọn’ và các nội dung phái sinh liên quan.
Dưới lời kêu gọi của Kiều Lão Thấp, cư dân mạng có thể nói giống như Bát Tiên vượt biển, mỗi người đều thể hiện sức mạnh thần kỳ của mình.
Có người nghiên cứu về chi tiết trong game, có người tìm hiểu về những quả trứng phục sinh trong phim. Ngoài ra còn có một phân tích toàn diện dựa trên một số trường hợp thực tế, chẳng hạn như cuộc chiến kinh doanh và cuộc chiến dư luận giữa tập đoàn Đằng Đạt và liên minh chống Đằng Đạt.
Tóm lại, bất kỳ nội dung nào liên quan đến chủ đề này đều có thể được đưa vào phạm vi nghiên cứu của ‘Tuyển Học’.
Một điều tất cả mọi người đều công nhận chính là hai bên chiến đấu trong cuộc chiến cuối cùng này là tổng giám đốc Bùi và ý chí vô hình đang lơ lửng phía trên tập đoàn Đằng Đạt.
Còn về phần liên minh chống Đằng Đạt á?
Chẳng qua chỉ là ký chủ đã bị ý chí vô hình vứt bỏ mà thôi, trên thực tế, bọn họ hoàn toàn không có tư cách để trở thành kẻ thù của Đằng Đạt.
Bởi vì đến tận thời điểm đã thua hoàn toàn, bọn họ vẫn chưa nhận ra được vấn đề thực sự của bản thân là ở đâu. Bọn họ vẫn đang tìm mọi cách để tấn công kẻ thù rõ ràng của mình - tập đoàn Đằng Đạt, đó là lý do tại sao lại xảy ra tình huống hài hước như việc bọn họ đã đầu tắt mặt tối đi quay bộ phim chỉ để làm trợ lực cho Đằng Đạt như vầy.
Không chỉ có như thế, lúc trước, tất cả các cuộc tấn công trước đó vào tập đoàn Đằng Đạt mà mọi người trong liên minh chống Đằng Đạt đã vắt óc nghĩ ra đều thất bại.
Bởi vì trước sự toàn diện của tổng giám đốc Bùi, các góc tấn công mà liên minh chống Đằng Đạt đưa ra quá yếu.
Giống như bọn họ đã cố gắng hết sức dùng rất nhiều cây kim đâm về hướng tập đoàn Đằng Đạt, khi máu chảy ra, bọn họ cảm thấy mình đã đạt được kết quả tốt đẹp.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn lần nữa, tổng giám đốc Bùi chỉ mang vẻ mặt “chỉ thế thôi á” và dùng con dao rựa thật lớn đâm mạnh về phía mình.
Hiển nhiên là sẽ không có ai coi những người cầm kim này là kẻ thù của Đằng Đạt.
Sau khi đăng rất nhiều bình luận, Lỗ Hiểu Bình thở dài một tiếng, ném điện thoại lên bàn.
Lần này thực sự đã cùng đường bí lối, bó tay chịu trói rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Vân Thịnh thở dài một tiếng: “Xem ra chỉ cần tổng giám đốc Bùi còn ở đây một ngày, thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể nào tiến lên nổi.”
“Giải tán đi.”
“Giải tán đi.”
Những ông chủ ở đang ngồi đây đều là những người thông minh, không cần giải thích quá nhiều cũng đã hiểu rõ tình hình hiện tại của mình.