Khi Kiều Lương với tâm trạng muốn bốc phốt join vào game, cảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình là nội thất của một chiếc xe buýt.
Đúng vậy, nhân vật trong game lúc này đang ngồi trên xe buýt, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua.
Kiều Lương đã đến trụ sở tập đoàn Đằng Đạt nhiều lần, bởi vậy anh khá quen thuộc với con đường này nên nhận ra ngay lập tức.
Dường như góc nhìn rung lắc nhẹ theo chuyển động của xe buýt khiến Kiều Lương tưởng rằng đây là đoạn phim hoạt hình chuyển cảnh chứ chưa thực sự vào phần chơi chính.
Thế nhưng sau khi chờ một lúc, hắn nhận ra có gì đó không ổn, bởi vậy hắn thử di chuyển cần điều khiển bên phải và phát hiện ra rằng mình có thể điều khiển góc nhìn từ trái sang phải.
Hắn rời ánh mắt của mình khỏi cửa sổ bên trái, nhìn sang bên phải bên trong xe buýt và phát hiện ra rằng không có ai ngoài hắn, thậm chí có thể nói là có phần hoang vắng.
“Mới vào game đã đề cập đến chủ đề chính rồi ư? Thật sự là sự sụp đổ của Đằng Đạt?”
Kiều Lương biết rằng trong thực tế, tuyến xe buýt này đi thẳng đến tập đoàn Đằng Đạt nên dù có nhiều chuyến nhưng mỗi chuyến đều kín chỗ.
Thế nhưng bây giờ không có ai, có thể coi là minh chứng cho “sự sụp đổ của Đằng Đạt”.
Sau khi nhìn quanh một lượt mà không phát hiện ra gì, Kiều Lương đợi một lúc nhưng vẫn không kích hoạt được bước tiếp theo.
Lúc này, một thông báo rất khó nhận thấy xuất hiện ở góc dưới bên phải màn hình, yêu cầu anh xoay cần điều khiển bên phải.
“Hả? Ta đã xoay rồi mà.”
Kiều Lương ngẩn ra một lúc, sau đó mới nghĩ đến việc đẩy cần điều khiển lên xuống rồi đẩy xuống dưới cùng của tầm nhìn.
Lúc này hắn mới phát hiện ra rằng mình đang cầm một chiếc máy tính bảng và một bó hoa trắng.
Mà chiếc máy tính bảng này chính là chìa khóa để kích hoạt bước tiếp theo.
“Thì ra là vậy, tựa game này cố ý không tạo hướng dẫn quá bắt buộc để tăng cường cảm giác đắm chìm. Lúc đầu chỉ để người chơi tự mày mò các nút bấm để tương tác, chỉ khi người chơi vẫn không tìm ra manh mối sau một thời gian mới đưa ra một gợi ý không quá đột ngột.”
Kiều Lương có thêm thiện cảm với tựa game này vì thiết kế khéo léo ngay từ đầu.
Tất nhiên vẫn cần phải bốc phốt, thế nhưng phải thực sự khách quan và chọn lọc những gì cần phê bình.
Hắn nhìn chiếc máy tính bảng trong tay, bắt đầu đọc thông tin trên đó.
Trang đầu tiên là sơ đồ cấu trúc tập đoàn Đằng Đạt đã được xử lý nghệ thuật. Bên trên đó có một số khối lớn như Game Đằng Đạt, Takeaway Netfish, Nghịch Phong Logistics, phòng làm việc Phi Hoàng, v.v.
Tuy nhiên, nhìn vào phong cách vẽ, chúng đều mọc đầy dây leo và cỏ dại, có vẻ như đang trong tình trạng hoàn toàn hoang tàn.
Mà khi đẩy cần điều khiển sang phải, hắn có thể xem thông tin chi tiết của từng bộ phận.
Khi ý thức của Kiều Lương tập trung vào nội dung trên máy tính bảng, chiếc xe dừng lại.
Nhân vật trong game đứng dậy, bước xuống xe buýt. Lúc này, Kiều Lương vô thức đẩy cần điều khiển trái và quả nhiên phát hiện ra rằng mình có thể di chuyển.
Tòa nhà trụ sở tập đoàn Đằng Đạt từng sôi động giờ đây đã trở nên ảm đạm và hoang tàn, vô số dây leo bò đầy lối vào.
Kiều Lương điều khiển nhân vật trong game vén màn dây leo bước vào trong.
Lúc này tuy vẫn là ban ngày, mặt trời rực rỡ, nhưng lại như có một bầu không khí thấp thỏm và buồn bã khó tả bao trùm.
Toàn bộ bản đồ dường như, không, không cần dùng từ “dường như”, rõ ràng là được thiết kế dựa theo cấu trúc của tòa nhà trụ sở tập đoàn Đằng Đạt.
Rõ ràng là bọn họ đã sử dụng trực tiếp tài nguyên mà Đằng Đạt đã đăng tải lên mạng một thời gian trước, chỉ điều chỉnh một chút về phong cách và chi tiết.
Kiều Lương tiến về phía trước, theo thông tin trên trang đầu tiên của máy tính bảng, hắn dường như sẽ đi theo một thứ tự nhất định để tham quan toàn bộ trụ sở Đằng Đạt sau khi đã sụp đổ.
Tất nhiên, giữa các bộ phận trong game có một số đoạn chuyển cảnh tự động kết nối, ví dụ như Kiều Lương sẽ tìm thấy một số xe thăng bằng vẫn có thể hoạt động, hoặc có thể leo núi để nhanh chóng đến các bộ phận khác.
Nếu không, với diện tích của trụ sở tập đoàn Đằng Đạt, nếu làm đúng như trong game thì sẽ thành game mô phỏng đi dạo mất.
Rất nhanh, Kiều Lương đã đến khu vực đầu tiên: bộ phận Game Đằng Đạt.
Khu vực văn phòng của bộ phận game, nơi đã từng bồi dưỡng ra vô số nhà thiết kế xuất sắc, giờ đây cũng đã trở nên tàn tạ. Bàn ghế được sắp xếp lộn xộn, trên bảng trắng vẫn còn lưu lại những ý tưởng thiết kế game, ngay cả trong phòng họp cũng vương vãi những chiếc cốc giấy như thể chỉ một giây đó vẫn còn rất nhiều người ở đây thảo luận về chi tiết của một tựa game mới.
Sau khi đi một vòng, Kiều Lương đến trước chiếc máy tính duy nhất có màn hình hiển thị còn sáng trông rất bắt mắt.
Hắn phát hiện ra rằng trên đó có tùy chọn tương tác, có thể kết nối một dây dữ liệu với máy tính bảng của mình.
Một tiếng “cạch” vang lên, hai thứ được kết nối với nhau. Một giây sau, một dòng chữ hiện lên trên máy tính bảng.
“Bộ phận Game Đằng Đạt là mảng nghiệp vụ đầu tiên mà tập đoàn Đằng Đạt tham gia, đồng thời cũng được coi là linh hồn của cả tập đoàn.”
“Nhiều nhà lãnh đạo xuất thân từ đây, như Hoàng Tư Bác, Lữ Minh Lượng, v.v., hoặc trở thành nhà thiết kế game hàng đầu, hoặc trở thành người đứng đầu một bộ phận độc lập trong tập đoàn.”
“Nơi đây cũng từng tạo ra một loạt các tác phẩm kinh điển được mọi người yêu thích như ‘Con Đường Sa Mạc Cô Độc’, ‘Quỷ tướng’, ‘Pháo đài trên biển’, ‘Người Chế Tác Trò Chơi’, v.v.
“Thế nhưng khi tai họa ập đến, bộ phận game lại là nơi đầu tiên bị sụp đổ…”
Khi những dòng chữ này xuất hiện trên máy tính bảng, góc nhìn trong game dường như cũng hòa làm một với máy tính bảng, chữ viết không thay đổi, thế nhưng khung cảnh xung quanh lại tự động chuyển sang màn hình đen.