Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 3312 - Chương 3312. Phiên Ngoại 5 – Tựa Game Này Cũng Ra Gì Đấy! (2)

Chương 3312. Phiên ngoại 5 – Tựa game này cũng ra gì đấy! (2)
Chương 3312. Phiên ngoại 5 – Tựa game này cũng ra gì đấy! (2)

Kiều Lương nhẹ nhàng chạm vào, nhân vật do hắn điều khiển lập tức ngồi xuống. Máy quay nhanh chóng lia lên, toàn bộ phong cách hình ảnh thay đổi ngay lập tức, tập đoàn Đằng Đạt vốn ảm đạm nay lại bừng lên sức sống mãnh liệt!

Kiều Lương nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin nổi.

“Thực ra ta chính là tổng giám đốc Bùi?”

“Không… phải nói rằng, bất cứ ai chỉ cần đưa ra những lựa chọn chính xác này đều có thể trở thành tổng giám đốc Bùi!”

Kiều Lương nhìn vào danh sách cuối cùng xuất hiện trên màn hình, rơi vào suy tư.

Sau một lúc, hắn đột nhiên phấn chấn lại.

“Đây chắc chắn là tác phẩm của Tổng giám đốc Bùi! Phong cách này quá quen thuộc!”

“Nội dung cho tập tiếp theo của ‘Tác Phẩm Phong Thần’ đã có rồi!”

Kiều Lương cảm thấy toàn thân sôi sục, hắn lập tức mở phần mềm chỉnh sửa video, chuẩn bị bắt đầu quay tập mới của chương trình!

Một tuần sau.

Game Đạo Mộng.

“Xin chào tất cả các vị khán giả ba ba, ta lại là Kiều Lão Thấp của các ngươi đây…”

Giọng nói đặc biệt của Kiều Lương vang vọng khắp khu văn phòng làm việc, tất cả nhân viên của Game Đạo Mộng đều tập trung lại, xem video giải thích của Kiều Lương.

Đây là tập mới nhất của series “Tác Phẩm Phong Thần”.

Trước đó, bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng tựa game do mình tạo ra lại có thể bước vào series này, ghi lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử game quốc gia.

Ngay lúc này, một nhân viên vội vã chạy vào.

“Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Bùi đâu rồi?” Hắn hỏi.

Trần Úc hơi bất ngờ: “Hả? Ngươi nói Bùi Khiêm à, hắn đã nghỉ việc rồi.”

“Nghe nói hắn đã hoàn thành nhiệm vụ ở đây, định chuyển sang thành phố khác, tiền thưởng ta sẽ đều đặn chuyển khoản vào thẻ của hắn… Có chuyện gì sao, ngươi tìm hắn có việc à?”

Nhân viên kia có chút tiếc nuối: “Tổng giám đốc Trần! Đó là tổng giám đốc Bùi thật đó!”

Nghe vậy, mọi người đều rời vào im lặng, chỉ còn lại giọng nói đặc biệt của Kiều Lương vang vọng.

“Do đó, ‘Sự Sụp Đổ của Đằng Đạt’ thực chất chính là một lời cảnh tỉnh mà tổng giám đốc Bùi đưa ra, nó ám chỉ nguyên nhân dẫn đến cái chết của các bộ phận trong tập đoàn Đằng Đạt, đồng thời cho chúng ta một phương pháp để hồi sinh nó!”

“Chỉ cần vững tin vào tin thần Đằng Đạt thì ngươi có thể là tổng giám đốc Bùi, ta cũng có thể là tổng giám đốc Bùi, mỗi người chúng ta đều có thể là tổng giám đốc Bùi…”

Mãi một lúc sau, mọi người mới hoàn hồn.

Trần Úc đột ngột đứng dậy: “Cái gì? Đó chính là tổng giám đốc Bùi thật ư?! Sao có thể!”

Nhưng ngay sau đó, vô số chi tiết dần hiện lên trong đầu hắn...

Chẳng trách hắn có thể trực tiếp yêu cầu Nguyễn Quang Kiến thiết kế phong cách nghệ thuật!

Chẳng trách Đằng Đạt thực sự chia sẻ tài nguyên nghệ thuật!

Cũng phải, ngoài bản thân tổng giám đốc Bùi ra, còn ai có thể có năng lực lớn như vậy? Còn ai có trình độ thiết kế game đỉnh cao như vậy? Còn ai có thể tự tin mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát như vậy?

Chỉ là trước đây, không ai tin rằng tổng giám đốc Bùi sẽ thực sự đến một công ty nhỏ như vậy để phỏng vấn, bởi vậy dưới sự che mờ của nhận thức sai lầm này, bọn họ mới chưa từng cân nhắc tới khía cạnh này.

Mãi đến bây giờ, bọn họ mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Trần Úc hoang mang ngồi lại xuống ghế: “Không ngờ ta còn được phỏng vấn tổng giám đốc Bùi…”

Những người khác cũng cảm thấy như đang mơ: “Chúng ta còn từng làm việc cùng tổng giám đốc Bùi…”

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có cảm giác không chân thật.

“Hắt xì”

Tại ga tàu cao tốc, Bùi Khiêm hắt hơi một cái.

“Là ai lại đang nhắc đến ta vậy.”

Hắn nhìn thông tin trên máy bán vé, vẫn chưa nghĩ ra lần này cụ thể sẽ đi đến thành phố nào.

“Hay là quay về Kinh Châu một chuyến? Đã lâu rồi không về.”

Tuy nhiên ngay khi Bùi Khiêm định mua một vé tàu cao tốc đi Kinh Châu, hắn nhìn thấy người đàn ông bên cạnh máy bán vé bên phải mua một vé tàu cao tốc đi Kinh Châu với tốc độ rất nhanh rồi rời đi.

Phải nói rằng tốc độ tay của người đàn ông này khá nhanh, Bùi Khiêm liếc nhìn một cái, chỉ thấy hắn có vẻ hơi hói đầu, còn lại thì không nhìn rõ.

Hắn chỉ nhìn thấy thông tin vé hiển thị trên màn hình là “Đế Đô - Kinh Châu”.

“… Thế thì ta sẽ lại không về Kinh Châu trước nữa.” Không hiểu sao, Bùi Khiêm đột nhiên có một loại tâm lý phản nghịch, tiện tay mua một vé tàu cao tốc đi Ma Đô.

Hắn kéo theo hành lý nhỏ, thong thả đi về phía cổng soát vé.

...

Phía bên kia.

Lão Lưu lên tàu cao tốc tới Kinh Châu.

Bây giờ vẫn chưa đến giờ tàu chạy, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, định đeo tai nghe xem video cho đỡ buồn.

“Xem thử gần đây có game mới nào hot không nhỉ...”

“Hừm? ‘Sự Sụp Đổ Của Đằng Đạt’? Sao cách chơi có vẻ quen quen nhỉ?”

“Ể? Game Đạo Mộng? Chẳng phải đây là công ty mà trước đây ta từng làm sao?”

“Chết tiệt, sao ta vừa đi là bọn họ nổi tiếng thế??”

Lão Lưu từ từ ngẩn ra, hắn cũng không hiểu nổi tại sao mỗi lần mình đều có thể suýt soát may mắn.

Nếu game này do hắn chủ trì lên kế hoạch và sản xuất... chẳng phải là hắn một bước lên trời ngay lập tức rồi sao??

Lại bỏ lỡ mất... Lại bỏ lỡ mất...

Lão Lưu như bị sét đánh, hắn ngẩn ng, im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Mà trên tàu cao tốc đi Ma Đô đối diện, Bùi Khiêm kéo hành lý, thong thả lên tàu.

- Toàn Văn Hoàn -

Hết chương 3312.
Bình Luận (0)
Comment