Không thể nào, seeders toàn là nhận tiền làm việc, được bao nhiêu tiền thì spam bấy nhiêu bình luận, sao có thể nhiệt tình vậy được?
Thế thì vụ gì đây?
Hồ Tiêu vừa mù mờ vừa khó hiểu, mở video ra nghiên cứu thử.
...
Bên trong là một người trẻ tuổi biểu cảm thờ thẫn.
“Ta tên là Tôn Ái Địch, tên tiếng Anh là Edison, là một nhà phát minh tầm cỡ.”
“Đây là phát minh mới nhất của ta, máy giặt cầm tay.”
Máy giặt cầm tay trên tay người trẻ tuổi xuất hiện trong ống kính, đây là một vật hình ống giống như ly nước, phần đầu có đầu quét mini, có điện cơ, pin và két nước.
“Bên trong nó có điện cơ cao cấp, có thể làm đầu quét phía trước rung nhanh chóng, bắn ra lượng nước vừa phải thấm ướt chỗ bẩn.”
“Lúc này, chỉ cần tẩm ít nước giặt đã chuẩn bị trước lên vết bẩn, rồi dùng máy giặt cầm tay tẩy sạch lại là có thể khiến quần áo tinh tươm như mới mọi lúc mọi nơi, cũng không cần lo chạm phải thứ gì bẩn!”
“Ta định đi xin độc quyền phát minh mới ngay, nên có thể đưa vào sản xuất, lời khen như thủy triều, lượng tiêu thụ bùng nổ, hòa vào thị trường, tạo ra đế quốc thương nghiệp, đi lên đỉnh cao nhân sinh nhanh thôi!”
Chuyển cảnh quay đến một nhà hàng.
Edison ngồi đối diện một cô gái xinh đẹp, hai người đang ăn cơm.
“Hôm nay muốn ăn cơm cùng Tiểu Mỹ, vừa hay nhân cơ hội này để nàng có thể xem phát minh của mình, như vậy chắc chắn nàng sẽ sùng bái ta, ngưỡng mộ ta, ta nói gì nghe đấy!”
Lúc Edison cụng ly cố ý run tay, đổ mấy giọt rượu lên váy của Tiểu Mỹ.
“Ái chà!” Tiểu Mỹ vội cầm khăn ăn bên cạnh định lau sạch.
“Tiểu Mỹ, để cho ta!”
Tôn Ái Địch lập tứ lấy máy giặt cầm tay đã chuẩn bị sẵn ra, ấn công tắc.
Phần đầu của máy giặt cầm tay lập tức rung lên cực nhanh, còn phụt nước ra ngoài.
Hình ảnh đứng lại, quay đặc tả biểu cảm cứng đờ của người trong nhà hàng.
Tiểu Mỹ thoáng sững sờ, cầm điện thoại trên bàn: “Alo? 110 à?”
Chuyển cảnh đến quán nướng ven đường.
Tôn Ái Địch đang vừa xơi xiên que vừa ôm đầu đau khổ khóc với các anh em.
Các anh em đối diện an ủi liên tục: “Không sao đâu, Ái Địch, Tiêu Mỹ hiểu lầm ngươi thôi, chắc chắn nàng sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Ăn ăn ăn, một miếng thịt dính đầy dầu mỡ rơi trên tay áo hắn.
Tôn Ái Địch vội mở to hai mắt: “Đừng nhúc nhích! Để ta!”
Hắn lại lấy máy giặt cầm tay trong túi ra, xịt về tay áo dính dầu mỡ của người anh em.
Vẻ mặt anh em chấn động: “Ái Địch! Đây là máy giặt cầm tay ngươi mơi phát minh? Cíu, tẩy sạch giúp ta!”
Tôn Ái Địch có động lực hẳn, cầm máy giặt cầm tay lòe vài pose.
Một lúc sau, Tôn Ái Địch nhớ ra một chuyện: “Ngươi… có đem theo nước giặt không?”
Anh em: “?”
Tôn Ái Địch: “Những vết bẩn cứng đầu như dầu mỡ phải dùng nước giặt mới giặt sạch được, ngươi có mang theo không?”
“Hoặc xà phòng cũng được.”
Anh em: “???”
Sau mấy cảnh.
Tôn Ái Địch ngồi phịch xuống sofa nhà mình.
“Ta tên Tôn Ái Địch, tên tiếng Anh là Edison, là một nhà phát minh tầm cỡ.”
“Ta làm ra phát minh có thể thay đổi thế giới, nhưng không ai hiểu.”
“Nếu ngươi có hứng thú với phát minh của ta, nhất định phải liên hệ với ta.”
“Nhất định chúng ta sẽ nhanh chóng đưa vào sản xuất, lời khen như thủy triều, lượng tiêu thụ bùng nổ, hòa vào thị trường, mở ra đế quốc thương nghiệp, đi lên đỉnh cao cuộc đời!”
...
Lại xem bullet screen và khu bình luận.
“Đây chính là mục mới của phòng làm việc Phi Hoàng sao? Thú vị vãi!”
“Ha ha ha, quả nhiên vẫn vậy!”
“Ai gắn tag review cho video này vậy? Cười chết mất!”
“Máy giặt này thật sự quá hữu dụng, xin chỗ bán?”
“Quan tâm, chỉ cần ngươi không phát minh ra thứ có ích, ta sẽ luôn chú ý!”
“Ta dùng rồi, thứ này rất tốt, đề cử nhiệt liệt!”
“Ta dùng rồi, thứ này rất tốt, đề cử nhiệt liệt! +1”
Dù là bình luận hot hay bullet screen, câu này cùng xuất hiện, nhiều khán giả hùa theo.
Hồ Tiêu ngơ ngác vò đầu.
Tình huống gì đây?
Seeding của ta đâu?
Ta mời nhiều seeding như thế mà?
Sao lại hòa vào bình luận của người xem, hoàn toàn tạo ra được tí bọt sóng nào?
Nhìn lại tiền căn hậu quả, Hồ Tiêu nghi ngờ gửi tin lại cho “chiến thần review”: “Người anh em, ngươi… rốt cuộc ngươi kèo nào vậy?
Thấy tin Hồ Tiêu gửi đến, Bùi Khiêm cũng trầm mặc.
Hay cho một câu hỏi tấn công thẳng vào linh hồn…
Không ngờ phòng làm việc Phi Hoàng lại làm ra chuyên mục thế này.
Trước đó Bùi Khiêm vẫn nghĩ hơn 50% phòng làm việc Phi Hoàng sẽ làm một mục review như kiểu testv, review là chính, xen kẽ vài cảnh nhỏ đơn giản, cái này cũng xem như là review + video ngắn.
Kết quả Bùi Khiêm đã đoán sai rồi!
Phòng làm việc Phi Hoàng lấy video ngắn làm chủ thể của nội dung, mà nội dung review thì vô cùng nhỏ bé, thậm chí khiến người ta không cảm nhận được…
Như vậy, dù sản phẩm trong video có yếu kém hay không, khán giả cũng sẽ không phản cảm.
Thậm chí seeders spam “Ta dùng rồi, thứ này rất tốt, đề cử cực mạnh” cũng bị hiểu lầm thành nói đùa!
Mà sau này dù phòng làm việc Phi Hoàng dùng mục này để chèn quảng cáo thế nào, chỉ cần đảm bảo chất lượng tiết mục không tụt dốc, sẽ không dẫn đến việc khán giả phản cảm quá, có thể yên tâm chèn quảng cáo!
Đương nhiên, như vậy cũng có trở ngại.
Chính là phạm vi sản phẩm có thể chèn quảng cáo nhở hơn rất nhiều.
Ví dụ như máy giặt đồ cầm tay của kỳ một, rõ ràng là sản phẩm vô cùng ảo diệu.
Nếu là sản phẩm kỹ thuật số như máy tính, máy ảnh, điện thoại nghiêm túc, làm mấy video thế này sẽ không có hiệu quả.
Nói cách khác, mục "Một ngày của nhà phát minh lớn" này chỉ có thể làm mấy sản phẩm linh tinh, bình thường một chút cũng không được!
Hạn chế này tạo ra khó khăn lớn cho việc pr.
Nhưng nói kiểu gì thì hình như Hoàng Tư Bác thật sự nhớ lời cảnh báo của Bùi Khiêm, từ đầu đến cuối luôn đặt chất lượng và dư luận của video lên hàng đầu…
Bùi Khiêm cảm thấy hơi choáng.
Tuy nói rằng tự bỏ tiền túi một nghìn đồng không nhiều nhặng gì, nhưng một nghìn này lại phản tác dụng hoàn toàn, điều này không thể ngờ đến được…
Bình luận một màu không những không khiến người xem phản cảm, mà còn được bọn họ xem thành fanti, tăng độ hot cho phòng làm việc Phi Hoàng, thậm chí không ai biết sau lưng có seeding.