Đó là một vấn đề lớn!
Nhìn thấy biểu cảm thoải mái của Kiều Lão Thấp, Bùi Khiêm ngay lập tức nhận ra hậu quả nghiêm trọng.
Không được, không thể để như vậy được!
Tổng giám đốc Bùi luôn là một người giỏi sửa đổi, nếu đã thấy được nguy cơ, làm sao có thể ngồi chờ chết?
Bùi Khiêm suy nghĩ một lát lập tức nảy ra ý tưởng.
Kiều Lương đang vừa uống cocktail vừa suy nghĩ về cách chơi của đoạn quá trình tiếp theo, đột nhiên phát hiện tổng giám đốc Bùi đến.
“Tổng giám đốc Bùi!”
Vẻ mặt Kiều Lương tươi cười.
Sau khi “loại bỏ hiểu lầm”, hắn nhìn thấy tổng giám đốc Bùi giống như là nhìn thấy người thân, đặc biệt thân thiết.
Bùi Khiêm mỉm cười rồi kéo một cái ghế dựa từ bên cạnh tới, tuy rằng trong lòng hắn một chút cũng không thân thiết nổi với Kiều Lão Thấp, nhưng vẫn là dùng hết khả năng duy trì nụ cười mỉm.
Dù sao hắn còn phải ép buộc nhiều giá trị thặng dư từ trên người Kiều Lão Thấp.
Từ khi Kiều Lão Thấp đến Kinh Châu đến bây giờ, cũng đã qua một tuần, trừ đi ngày cuối tuần, thời gian chơi game tích lũy đã gần bốn mươi giờ.
Nội dung của game “Quay Đầu Là Bờ” thật ra không phong phú như Souls, dựa theo dự đoán ban đầu, nếu người chơi tương đối thuần thục, có thể hoàn thành cốt truyện chính trong thời gian khoảng ba mươi giờ.
Nếu đó là một số người cầu toàn muốn chơi tất cả các chi tiết của game hoặc thậm chí chải thành tích, vậy thời gian này có thể kéo dài đến năm hoặc sáu mươi giờ.
Nếu trình phát bị tắt...thời gian này có thể là vô tận.
Bởi vì lúc Kiều Lão Thấp mới bắt đầu chơi rất không quen, giai đoạn đầu luôn chết nhiều lần, lạc đường, hơn nữa hắn là người cầu toàn, cho nên chơi bốn mươi tiếng đồng hồ, mới vừa mới đánh đến tiến độ bây giờ, ước chừng khoảng 60% toàn bộ hành trình trò chơi.
Nhưng trước mắt hiểu biết của hắn đối với trò chơi, có lẽ là đã tương đối đúng chỗ.
“Cảm giác thế nào?” Bùi Khiêm mỉm cười hỏi.
Kiều Lương tinh thần phấn chấn.
Hả? Tổng giám đốc Bùi lại hỏi cùng một vấn đề như lần trước!
Hắn nhớ rất rõ ràng, lần trước tổng giám đốc Bùi đến quán cà phê Internet xem hắn cũng hỏi vấn đề này, khi đó cảm giác của hắn là, độ khó của game sai.
Nhưng hiện giờ Kiều Lương hiểu được, độ khó của game không có chút nào, tổng giám đốc Bùi chính là cố ý làm cho game trở nên khó khăn!
Trong khoảng thời gian này, Kiều Lương cũng dần dần cảm nhận được sức hấp dẫn độc đáo của loại game có độ khó cao này, cho nên, câu trả lời tự nhiên cũng sẽ khác.
“Cảm giác rất tốt! Ta đã không có loại cảm giác thách thức này khi chơi game trong một thời gian dài rồi.” Kiều Lương tràn đầy năng lượng.
Quả nhiên, tình huống không ổn...
Sự lo lắng của Bùi Khiêm đã được xác minh, hắn cố gắng duy trì biểm cảm bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Như vậy à, cảm giác ở phương diện độ khó như thế nào? Nếu ngươi chấm điểm độ khó của từng cảnh, có thể cho khoảng bao nhiêu điểm? Còn chấm điểm cho quái nhỏ và vũ khí nữa?”
Kiều Lương rất vui vẻ, nhìn qua có vẻ như tổng giám đốc Bùi rất coi trọng ý kiến của mình, vậy mà lại hỏi tỉ mỉ như vậy!
Nói đến chuyện trong game, Kiều Lương có tinh thần ngay lập tức, lập tức mở hộp trò chuyện ra.
“Về mặt khó khăn, ta cảm thấy ngôi làng nhỏ với thành phố và thị trấn là khó nhất, độ khó ở phía sau ngược lại hơi giảm xuống. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì sau khi từ thành phố và thị trấn đi ra, ta đã thích ứng với game này, cho nên mới cảm thấy độ khó giảm xuống...”
“Còn vể vũ khí, giai đoạn trước dùng sài đao là tốt nhất, linh hoạt, tốc độ công kích nhanh, đồng thời lực sát thương còn cực kỳ khả quan, trên cơ bản có thể dùng từ giai đoạn trước đến giai đoạn giữa. Còn quan đao, bổ thẳng đứng cực kỳ dễ sử dụng, chỉ dùng bổ thẳng đứng trên cơ bản là có thể giết chết quái vật của chín thành...”
Kiều Lương không nghi ngờ có lừa gạt, thoải mái nói ra sự hiểu biết về game của mình trong khoảng thời gian này.
Bùi Khiêm yên lặng ghi nhớ lại.
Kỳ thật hắn đều hiểu biết lơ mơ đối với tất cả những vũ khí này, nhưng nếu Kiều Lão Thấp cảm thấy những vũ khí này rất dễ sử dụng, đó chính là thật sự dễ sử dụng.
Kiều Lương cũng không tính là người chơi giỏi thao tác, nghị lực của hắn vượt qua 99% người chơi, người chơi có chỉ số thông minh trò chơi trên 70%, nếu thao tác có lẽ cũng chỉ là trình độ trên mức trung bình.
Đã như vậy, nhằm vào Kiều Lão Thấp, không phải cũng tương đương với nhằm vào người chơi bình thường sao?
Kiều Lương thoải mái nói vu vơ về những vấn đề quan trọng, chưa từng sảng khoái như vậy.
Bởi vì trước kia đều chỉ có thể chửi bới trên mạng, tự nói trong nhóm fan của mình, nhà phát triển game người ta căn bản không để ý tới hắn.
Nhưng bây giờ, nhà phát triển game ngay trước mặt mình, vẫn đang lắng nghe cẩn thận đề xuất của mình, nhất định phải biểu hiện thật tốt!
“Ừm… đó là gần như tất cả rồi. Nói tóm lại, mặc dù khó khăn nhiều, nhưng chỉ cần dùng tốt những vũ khí mạnh mẽ này thì vẫn có thể vượt qua!”
Kiều Lương vẫn còn chút ý chưa hài lòng.
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, đều là đề nghị rất tốt, trở về ta nhất định bảo bọn họ sửa chữa thật tốt!”
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của tổng giám đốc Bùi, Kiều Lương cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh.
Đương nhiên, hắn cũng đoán không ra trong lời này của tổng giám đốc Bùi có mấy phần là khách sáo, dù sao khi người chơi phản hồi vấn đề về game cho dịch vụ khách hàng, cách nói phổ biến nhất của dịch vụ khách hàng chính là “bọn ta đã nhận được đề nghị của bạn, sẽ phản hồi lại cho tổ thiết kế”, nhưng trên thực tế thì quỷ mới biết tổ thiết kế có sửa đổi hay không.
Cho nên Kiều Lương cũng không quá coi là thật, chỉ là cảm thấy thái độ của tổng giám đốc Bùi làm cho người ta rất cảm động.
Dù sao người sản xuất game thành công như vậy còn khiêm tốn lắng nghe ý kiến của mình, cũng được gọi là không biết xấu hổ mà hỏi rồi.
Quả nhiên, thành công của tổng giám đốc Bùi không phải là tự nhiên mà có!
...
Trở lại công ty, Bùi Khiêm múa như bay trên bàn phím, nhanh chóng ghi lại những gì Kiều Lão Thấp nói lúc trước.
Trong cảm giác của Kiều Lão Thấp, ngôi làng nhỏ với thành phố và thị trấn là khó khăn nhất.
Kỳ thật dựa theo thiết lập thì độ khó của cảnh sau không ngừng tăng lên, nhưng Lữ Minh Lượng bọn họ lúc ấy bỏ qua một vấn đề, chính là ngưỡng người chơi chịu khổ cũng không ngừng tăng lên.
Quái vật của ngôi làng nhỏ với thành phố và thị trấn đều là gặp lần đầu, cho nên rất khó, nhưng sau khi chậm rãi thích ứng với tiết tấu của game, độ khó tăng lên đã không đủ.
Đã như vậy, vậy tiếp tục thêm độ khó của mấy cảnh tượng phía sau!
Còn có vũ khí, không phải Kiều Lão Thấp thích sài đao nhất sao? Loại bỏ!
Không phải nói quan đao bổ dọc xuống đặc biệt dễ sử dụng sao? Loại bỏ!
Tóm lại, Kiều Lão Thấp cảm thấy đặc biệt dễ sử dụng, khẳng định đều là vũ khí mà người mới có thể dùng, tất cả đều loại bỏ hết trong một lần.
Tuyệt đối là cái loại động đao vào chỗ chết, làm nổi bật một kẻ điên cuồng.
Dù sao cũng không liên quan đến tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi dùng vũ khí độc quyền.
Liệt kê ra một bảng đơn giản, trực tiếp giao cho Lý Nhã Đạt.
“Dựa theo cái này điều chỉnh cân bằng lại một chút.” Bùi Khiêm nói rất đơn giản.
Lý Nhã Đạt nhận lấy bảng kê khai xem, thay đổi này viết thật đúng là chi tiết.
Loại vũ khí như quan đao, trực tiếp viết rõ chỉ làm suy yếu đòn tấn công bổ dọc xuống, cực kỳ có mục đích.
“Vâng tổng giám đốc Bùi, ta lập tức đi làm ngay!”
Lý Nhã Đạt không khỏi cảm khái, tổng giám đốc Bùi tổng thật đúng là xuất sắc.
Gần đây nhất lúc đi tìm tổng giám đốc Bùi báo cáo, tổng giám đốc Bùi vẫn đang cầm “Phổ Độ” chơi, cũng không biết tổng giám đốc Bùi luôn dành thời gian trải nghiệm tất cả vũ khí khác một lần.
Quả nhiên, chính là bởi vì ở nơi mọi người không nhìn thấy yên lặng cố gắng, tổng giám đốc Bùi tổng mới có thể đạt được thành công như bây giờ.
Lý Nhã Đạt cầm đồng hồ, nghiêm túc phỏng đoán ý đồ thiết kế của tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm ngồi trên ghế, đột nhiên phát hiện lương tâm cảm thấy hơi có lỗi với Kiều Lão Thấp.
Tuy nói là vì đề cao độ khó, nhưng loại bỏ vũ khí Kiều Lão Thấp dùng thuận tay hết trong một lần, hình như là có chút quá đáng.
Đã như vậy, vậy mời hắn ăn một bữa cơm, bồi thường một chút đi!
Kiều Lão Thâps vì có đóng góp nổi bật trên phương diện cải biến cân bằng của “Quay Đầu Là Bờ”, để cảm ơn, mời hắn đến nhà bếp tư nhân Minh Vân ăn một bữa ngon, cái này không quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho đầu bếp Lâm.
“Giúp tôi đặt bữa tối ngày mai.”
Đầu dây bên kia, Lâm Xán Vinh hơi sững sờ: “Hả, tổng giám đốc Bùi, đã có khách đặt trước rồi.”
“Hử?”
Bùi Khiêm hơi ngoài ý muốn.
Có phải là khách hàng lần trước quay lại không?
“Vậy thì không đặt trước phòng lớn nhất kia, tùy tiện đổi phòng nhỏ.”
Lâm Xán Vinh ho khan hai tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, tất cả các vị trí đều được đặt trước hết rồi.”
“???”
Bùi Khiêm có chút choáng váng, có một dự cảm không lành bao phủ trong lòng: “Vậy ngày kia thì sao?”
Lâm Xán Vinh thành thật trả lời: “Tổng giám đốc Bùi, đừng nói ngày kia, trước mắt thì lịch trình đã được sắp xếp đến tuần sau rồi...”
Bùi Khiêm lâm vào trạng thái ngây ngốc.
Cái gì???
Không phải hắn mới không đi có một tuần sao? Chuyện gì xảy ra với nhà bếp tư nhân Minh Vân vậy?
Bùi Khiêm có hơi choáng váng.
Quán ăn do ta mở, rốt cuộc lại không thể đặt bàn trước?
Lâm Xán Vinh nhắc nhở: “Nhưng tổng giám đốc Bùi yên tâm, theo yêu cầu trước đó của ngươi, căn phòng lớn nhất sẽ được giữ lại vào ngày 20 của các tháng chẵn, và vào chủ nhật tuần đầu tiên và thứ ba của mỗi tháng. "
"Vì vậy chủ nhật tới, cũng chính là ngày 5 tháng 9, ngươi vẫn có thể đến đây dùng bữa."
Bùi Khiêm: "..."
Lúc trước hắn thực sự đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, vào ngày 20 của các tháng chẵn, bao một phòng của nhà bếp tư nhân Minh Vân để tổ chức team building cho công ty; vào chủ nhật tuần thứ nhất và thứ ba hàng tháng sẽ dành một phòng riêng lớn nhất, có thể sẽ có tiệc thương vụ.
Giờ nghĩ lại, tiêu chuẩn này có vẻ hơi bảo thủ, lẽ ra nên đặt thêm vài ngày nữa.
Chủ yếu là vì vào lúc đó Bùi Khiêm không thể ngờ được rằng, nhà bếp tư nhân Minh Vân sẽ trở thành như bây giờ...
Bùi Khiêm vốn nghĩ, cho dù có một nhóm khách quen thì có làm sao, nhà bếp tư nhân Minh Vân lại có nhiều phòng như vậy, hai bữa trưa và tối mỗi ngày, để dư một hai phòng chẳng phải là được rồi sao?
Kết quả là bây giờ, đã bị thực tế hung hăng vả vào mặt rồi!
Cho nên... rốt cuộc là tin đồn bị rò rỉ ra như nào vậy??
Lẽ nào lại là Lâm Vãn đang phá rối?