“Dù sao thì A Vãn cũng được chăm sóc trong thời gian này.”
Quả nhiên, không khác gì trong suy nghĩ của Bùi Khiêm.
Nghe thấy con số một trăm triệu này, Bùi Khiêm hơi dao động, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại.
Có thể cầm số tiền này, nhưng cũng không cần thiết.
Bùi Khiêm đáp: “Tổng giám đốc Lâm khách sáo quá rồi, thật ra Lâm Vãn làm việc rất nghiêm túc khắc khổ, ta không giúp đỡ gì, tất cả đều dựa vào sự cố gắng của bản thân nàng.”
“Ta thấy cứ chuyển số tiền này cho Lâm Vãn là được, dù sao thì nàng cũng cẩn trọng, cũng san sẻ với ta rất nhiều.”
Bùi Khiêm thuận nước đẩy thuyền, bẻ lái một trăm nghìn Lâm Du chuẩn bị cho mình sang Lâm Vãn.
Dù sao Lâm Vãn mới lao tâm khổ tứ vì mình, thành công tiêu sạch tám triệu.
Một trăm nghìn này để nội bộ nhà họ Lâm bọn họ dùng đi.
Một lúc sau Lâm Thường mới trả lời.
“Tổng giám đốc Bùi cũng biết quan hệ chị ta và A Vãn không tốt, nên muốn thuận nước đẩy thuyền mượn cơ hội này chấn chỉnh lại mối quan hệ của hai người họ?”
Bùi Khiêm:?
Đâu có, ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta đâu có ý này!
Lâm Thường tự suy tự diễn: “Tổng giám đốc Bùi nghĩ thật chu đáo.”
“Ta cũng có thể tìm lý do xoa diệu mối quan hệ của chị em bọn họ.”
“Đã vậy, ta từ chối ý tốt của tổng giám đốc Bùi thì bất kính rồi, nhân tình xin nợ lại, nếu sau này tổng giám đốc Bùi có gì cần giúp đỡ cứ nói.”
Bùi Khiêm: “…được.”
Tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng hình như mở ra tình tiết ẩn nào đó.
Bùi Khiêm cũng không để ý lắm, chuyện nhà bọn họ thì để bọn họ xử lý đi.
Tổng giám đốc Bùi chỉ có hứng thú với việc lỗ tiền thế nào thôi.
Lâm Thường và Bùi Khiêm nói chuyện thêm đôi ba câu mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Bùi Khiêm suy nghĩ lời Lâm Thường trước đó, cảm thấy hình như có vấn đề ở đâu đó, nhưng không biết ở đâu.
“Quan hệ giữa Lâm Du và Lâm Vãn không tốt? Nhưng quan hệ giữa Lâm Vãn và hai anh trai tương đối tốt. NÓi cách khách, thái độ của Lâm Du nghiêng về phía ông cụ Lâm?”
“Thế chắc Lâm Du rất hy vọng Lâm Vãn từ bỏ ngành game, về thừa kế gia nghiệp.”
“Nói vậy… ta và Lâm Du mới cùng chiến tuyến, nói không chừng sau này vẫn có cơ hội hợp tác.”
“Ừm, lần này xem như là thuận nước giong thuyền thôi.”
Bùi Khiêm cũng không nghĩ nhiều quá, tiếp tục vui vẻ ăn hành trong "Quay Đầu Là Bờ".
...
Game Thương Dương。
Lâm Vãn đang xem bài trên diễn đàn.
Bình luận khen chê "Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up" có đủ hết, tâng bốc tận trời có, mắng chửi mất não cũng có, cũng có nhiều người đưa ra ý kiến.
Nhưng đã số người chơi cũ vẫn rất ủng hộ game này.
Tuy người chơi đưa ra nhiều ý kiến, nhưng Lâm Vãn xem cả buổi trời cũng không thấy bài nào có giá trị tham khảo.
Nàng khẽ thở dài.
Tuy rất nhiều người chơi đều đưa ra ý kiến thế này thế nọ, nhưng đa số trong đó đều không thực dụng.
Lãng phí thời gian xem mấy đề nghị không đáng tin này, chẳng bằng suy nghĩ về lời tổng giám đốc Bùi đã nói, lĩnh hội hàm ý sâu xa bên trong.
“Tổng giám đốc Bùi nói, thời đến thì đương nhiên sẽ đón bước chuyển ngoặt.”
“Nhưng về "Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up", cái gì mới là thời?”
“Bao giờ thời đến?”
“Nếu mãi không đến thì sao? Chẳng lẽ để game lỗ mãi sao?”
Lâm Vãn cảm thấy đau đầu, không có đầu mối.
Tuy tổng giám đốc Bùi con một con đường, nhưng con đường này cũng mơ hồ quá thể, hoàn toàn không biết phải cố gắng.
Làm giám đốc, nàng cảm thấy trọng trách đè nặng lên người mình lần nữa.
Lâm Vãn đang xoắn xuýt, điện thoại vang lên.
Là Lâm Thường gọi đến.
“Alo? Anh, sao vậy?”
Mạch suy nghĩ của Lâm Vãn bị đảo lộn, hơi bực bội.
Lâm Thường cười cười: “Không có gì, chị chúng ta muốn tặng tổng giám đốc Bùi một trăm nghìn cảm ơn, tổng giám đốc Bùi bảo ta chuyển cho ngươi. Số tài khoản của ngươi không đổi nhỉ? Một lát ta bảo người chuyển sang cho ngươi.”
Lâm Vãn cau mày, từ chối dứt khoát: “Ta không cần!”
“Bây giờ ta có thể tự làm tự ăn, với lại ta cũng không muốn lấy tiền của Lâm Du.”
“Hơn nữa, chẳng phải nói là tiền cảm ơn tổng giám đốc Bùi sao? Chuyển cho ta làm gì?”
Lâm Thường vội giải thích: “Là tổng giám đốc Bùi cảm thấy gần đây ngươi làm việc nghiêm túc, cống hiến to lớn, nên muốn chuyển cho ngươi. Ngươi đừng phụ lòng tốt của tổng giám đốc Bùi.”
“Với lại, ngươi và chị chúng ta vẫn luôn cứ chiến tranh lạnh thế này cũng không ổn, tổng giám đốc Bùi chuyển số tiền này sang cho ngươi, cũng hy vọng hai người các ngươi có thể bồi dưỡng mối quan hệ.”
Lâm Vãn càng bực bội hơn: “Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi, phỏng chừng tổng giám đốc Bùi chỉ không thèm một trăm nghìn đồng này thôi. Lâm Du cũng thật là, cảm ơn người ta mà ki bo như vậy.”
“Tóm lại ta không thiếu tiền, ngươi lấy về đi.”
Lâm Thường cạn lời: “Ngươi không cần tiền cũng được, có thể lấy thứ khác. Mấy hôm trước ta vừa đi ăn với chị chúng ta, ta có thể thấy nàng vẫn quan tâm ngươi lắm, ngươi đừng giận dỗi nữa.”
Lâm Vãn thoáng trầm mặc: “Ta biết rồi. Nhưng ta thật sự không cần thứ gì hết, đãi ngộ ở đây rất tốt, lương thưởng tủ ta tiêu rồi. Ta nhận tấm lòng thôi, ngươi cảm ơn chị giúp ta.”
“Không vôi không vội.” Lâm Thường nghĩ nghĩ: “Chẳng phải các ngươi là công ty game sao? Hình như nghiệp vụ điện thoại bên chỗ chị chúng ta gần đây đang thúc đẩy cải tiến thị trường ứng dụng, nếu không ngươi cứ treo vài game của Đằng Đạt lên thử, đến lúc đó sẽ sắp xếp vài vị trí đề cử tốt, cũng xem như thể hiện lòng biết ơn với tổng giám đốc Bùi.”
Lâm Vãn lắc lắc: “Không cần, đó là game điện thoại. Bên chúng ta có game "Quỷ Tướng", với lại nhóm người chơi đã cố định rồi, thúc đẩy cũng thúc đẩy không được.”
Lâm Thường: “Cũng không nhất định phải là game mobile, ngươi có thể phát triển game khác thành phiên bản game mobile, dù sao đó cũng là vị trí đề cử của nhà chúng ta, không dùng miễn phí sao.”
“Ta nghe nói, game mobile đang ở thời kỳ phát triển thịnh vượng, người dùng của điện thoại Thần Hoa cũng rất nhiều, vị trí đề cử này vẫn rất có ích.”
Ể?