Bùi Khiêm rất tức giận, mở Toàn dân bình luận trên điện thoại ra, muốn vạch trần cửa hàng này.
Kết quả vừa thấy điểm của quán này còn có 4,3 điểm.
Lại xem thử bình luận của người tiêu dùng.
“Đây là quán ké fame thôi, nhưng món ăn cũng được.”
“Cửa hàng vô danh tốt là tốt, với lại vốn không ít lần hẹn trước, chỉ có thể chịu tạm ở đây.”
“Chỉ có thể nói nhà hàng vô danh làm quán ăn uống ở đây hot lên, tất cả đều ké fame, cảm giác ở đây sẽ phát triển thành con đường ăn vặt ở Kinh Châu.”
“Không đề xuất ăn ở đây, đề nghị đến quán cà phê internet Netfish, trong đó toàn là món nhà làm vô cùng bổ dưỡng. nếu ăn chưa no có thể mua thêm chút đồ vặt. Đề cử bánh bẩn và kem mây mù cực mạnh.”
“Thật ra, quán này bình thường, món ăn của quán cà phê internet Netfish bên cạnh còn ngon hơn.”
Bùi Khiêm: “???”
Vốn dĩ hắn chỉ muốn vạch trần cửa hàng ké fame không biết xấu hổ này, nhưng vừa xem bình luận của cộng đồng mạng, đột nhiên phát hiện được một vấn đề nghiêm túc hơn.
Ai làm vậy?
Ai quảng cáo cho quán cà phê internet Netfish?
Bùi Khiêm vội tìm quán cà phê internet Netfish trên Toàn dân bình luận, kết quả vừa thấy đánh giá đã lạnh lòng.
4,8 điểm!
Lại xem bình luận của cư dân mạng.
“Máy cực tốt, tốc độ mạng cực nhanh, cùng trình độ với cửa hàng chính, chuỗi quán cà phê internet Netfish, đảm bảo chất lượng!”
“Lần đầu đến, không ngờ ở đây cũng có một quán cà phê internet Netfish, rất vui. Cocktail rất ngon, anh trai ca sĩ cố định cũng không tồi, môi trường lên mạng thì càng khỏi cần phải nói, vẫn vô cùng hài lòng.”
“Tất cả quán cà phê Internet đều cấp hút thuốc, môi trường vô cùng tuyệt vời, món ăn cũng ngon. Gần đây quán cà phê internet Tinh Lạc hot lên trông cũng được, nhưng cũng chỉ là em trai của nơi này thôi.”
Bùi Khiêm cất điện thoại, trong lòng có dự cảm không lành.
Hình như lớn chuyện rồi!
Bùi Khiêm đi nhanh hơn, đi qua con đường với những hàng quán vốn ế ẩm nay đã đông đúc, đến cổng quán cà phê internet Netfish.
Nhìn tình hình quán cà phê Internet, Bùi Khiêm sững sờ.
Khu game của quán cà phê Internet đã ngồi gần kín chỗ, chỉ còn hai ba chỗ trống.
Khu bar cũng nhiều người, ca sĩ cố định trên sân khấu đang hát dân dao không nhanh không chậm, thỉnh thoảng có người đến quầy bar chọn đồ uống, sẵn tiện cho tip.
Bùi Khiêm đứng ở cổng mà đờ cả người.
Nhân viên phục vụ ở cổng vừa nhìn đã thấy Bùi Khiêm, vội đón: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi đến rồi! Mời vào!”
Lúc này, Bùi Khiêm rất bận, đã hơn một tháng không đến quán cà phê internet Netfish.
Tuy thường đến nhà bếp tư nhân Minh Vân, nhưng đều bảo tài xế lái thẳng đến đó, cũng không đặt chân đến quán cà phê internet Netfish.
Ai ngờ, con đường này sẽ thành ra kiểu này!
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn giám đốc Lý làm.
Phản ứng đầu tiên của Bùi Khiêm không phải là tìm giám đốc Lý, mà là tìm Mã Dương.
Lão Mã đâu?
Ta yên tâm giao quán cà phê internet Netfish cho ngươi, ngươi làm gì vậy?
Ngươi tốt xấu gì cũng là ceo của quán cà phê internet Netfish, cũng là thần tử đáng tin nhất của ta, ngươi chia sẻ với ta sao?
Bùi Khiêm lướt mắt nhanh chóng quanh quán cà phê Internet, chẳng mấy chốc đã thấy Mã Dương và Trương Nguyên ngồi trong góc.
Mã Dương đang cầm một ly một ly cocktail nhâm nhi, nghe ca sĩ trên sân khấu đang hát dân dao, biểu cảm mãn nguyện khó nói thành lời.
Bùi Khiêm thấy vậy tức giận khôn nguôi, ngươi còn mãn nguyện nữa à!
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đến cạnh Mã Dương: “Giám đốc Mã, tổng giám đốc Bùi đến rồi.”
Mã Dương ngoái đầu lại nhìn, trên mặt ngựa chợt lộ ra nục cười: “Anh Khiêm đến rồi à? Mau ngồi đi!”
“Gần đây kinh doanh tốt hơn rồi, đột nhiên hơi bận. Chưa khai trường, ta còn định đợi đến đó gặp ở trường sẽ nói ngươi biết tin vui này, kết quả bị ngươi phát hiện trước rồi.”
Bùi Khiêm cạn lời.
Lão Mã à Lão Mã, ngươi luôn là người ta tin tưởng nhất, sao cũng rớt xích rồi?
“Lượng khách của quán cà phê Internet đột nhiên tăng lên mà ngươi không nói với ta một tiếng?” Bùi Khiêm vô cùng bực mình.
Mã Dương sững sờ: “Ể? Anh Khiêm, cái này chẳng phải đều nằm trong kế hoạch của ngươi sao?”
“Lần trước ngươi mở họp nói, quán cà phê internet Netfish chi nhánh sơn trang Minh Vân là trọng tâm công việc khoảng thời gian tới, sau đó ngươi còn mở bưu cục Nghịch Phong, mua biệt thự mở bếp tư nhân, không phải đều để châm ngòi môi trường kinh doanh ở đây sao?”
Trương Nguyên vui vẻ bổ sung: “Đúng vậy, chẳng phải nhưng điều này đều nằm trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi?”
“Ta vốn tưởng ngươi cố ý lộ tình báo lừa giám đốc Lý đến, đơn thuần là để giám đốc Lý lỗ chút tiền mà thôi. Bây giờ mới phát hiện suy nghĩ của ngươi không đơn giản.”
“Giám đốc Lý không những đầu tư tiền, còn dẫn những người khác trong giới đầu tư Kinh Châu đến đây đầu tư, với lại hiệu ứng thương hiệu của nhà hàng vô danh, chẳng mấy chốc nơi này đã được tạo thành ‘thương giới mới chốn Kinh Châu’, ‘con đường món ngon Kinh Châu’, như vậy, đương nhiên quán cà phê internet Netfish cũng hot lên!”
“Thật ra trước đó quán cà phê internet Netfish thua lỗ, không phải vì bản thân quán cà phê internet Netfish không ổn, mà là lượng khách gần đây quá ít. Bây giờ vấn đề lượng khách đã được giải quyết, đương nhiên chi nhánh sơn trang Minh Vân cũng phá kén!”
Thấy biểu cảm phấn khởi của hai người, Bùi Khiêm hơi khó tin.
Với lại đã chìm vào hoài nghi bản thân hết sức sâu sắc.
Sao vậy, chẳng lẽ đây là vấn đề của bản thân mình?
Thật ra Bùi Khiêm từng nói sau này đặt trọng tâm phát triển quán cà phê internet Netfish vào chi nhánh sơn trang Minh Vân, cũng lừa giám đốc Lý đến đầu tư thật, nhưng…
Mục đích thật sự không giống như mọi người nghĩ!
Nhưng nghĩ từ góc độ của Mã Dương và Trương Nguyên, hai người này không báo với Bùi Khiêm, hình như cũng hợp tình hợp lý thật.
Mọi người đều biết, sản nghiệp của Đằng Đạt bây giờ rất nhiều, tổng giám đốc Bùi cũng rất bận, nên không phải chuyện gì gấp rút sẽ không báo cáo.
Lần này môi trường kinh doanh gần sơn trang Minh Vân tốt lên là vì sao?
Vì nhà bếp tư nhân Minh Vân quá hot.
Vì Giám đốc Lý và tư bản Phú Huy kéo theo chuỗi đầu tư.
Vì tổng giám đốc Bùi mua biệt thự ở sơn trang Minh Vân, mà sơn trang Minh Vân ké fame tuyên truyền.