Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391. Ngươi Cứ Coi Như Đó Là Gạo Nếp Cẩm Đi! (2)

Chương 391. Ngươi cứ coi như đó là gạo nếp cẩm đi! (2)
Chương 391. Ngươi cứ coi như đó là gạo nếp cẩm đi! (2)

Nhưng nếu tổng giám đốc Bùi đã hỏi, hắn không dám nói dối, chỉ có thể thành thật trả lời: "Ta ... Ta tên là Hách Quỳnh."

Bùi Khiêm cung kính nể phục, tên hay!

Vừa nghe thấy cái tên này, đã cảm thấy giống như một loại nhân viên mà ta đang rất cần!

"Mọi người đều phải học hỏi theo Hách Quỳnh, biết chưa hả?"

"Lần này không đưa ra yêu cầu bắt buộc nữa, lần sau nhất định phải giống như Hách Quỳnh, đến đây với cái bụng đói! "

"Đương nhiên, cũng không có nghĩa là mọi người đều không được ăn cơm trưa, ăn qua loa, đừng để quá đói là được."

"Ta đã vất vả chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu tốt cho mọi người, tuyệt đối đừng lãng phí chúng, cho dù là ăn xong rồi nôn ra, cũng phải qua dạ dày một lần!"

"Nhanh lên, lên món thôi, mọi người ăn nhiệt tình lên, nếu ai giấu đi khiến thức ăn của hôm nay dư lại, thì ở lại ăn đến sáng mai!"

Vốn dĩ mọi người có chút thận trọng, nhưng đều bật cười khi nghe tổng giám đốc Bùi phát biểu.

"Không thành vấn đề tổng giám đốc Bùi! Cho dù ăn đến nôn ra, cũng nhất định sẽ quét sạch sẽ hết nguyên liệu!"

"Chao ôi, ta đã lỡ ăn quá nhiều vào buổi trưa, hối hận quá đi."

"Thực sự ăn không hết chỉ có thể buổi tối ở lại tăng ca thôi, ăn suốt đêm chắc là có thể hết nhỉ?"

"Vậy thì không được đâu, chúng ta phải thực hiện truyền thống tốt đẹp nói không với tăng ca của Đằng Đạt! Cố lên mọi người ơi!"

Nhân viên phục vụ đang lên món, mọi người vừa nói chêm chọc cười vừa ăn uống bừa bãi, bầu không khí rất hòa thuận.

Nhìn thấy trạng thái của mọi người ở Game Thương Dương, trong lòng Bùi khiêm rất vui, nhìn những nhân viên này càng ngày càng vừa mắt.

Chỉ thích loại trạng thái sống tạm bợ của mọi người!

Đây là phẩm chất tốt mà nhân viên ở Đằng Đạt không có được!

Số liệu hiện tại của "Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up" là một mớ hỗn độn, còn lâu mới quay lại được giá trị ban đầu, nếu là nhân viên có một chút trách nhiệm thì ít nhiều gì lúc này chắc chắn cũng sẽ chẳng có tâm trạng ăn uống, nghĩ cách đưa game sống lại từ điểm chết.

Cho dù không thực sự để bụng, cũng phải giữ một thái độ khiêm tốn, làm dáng chút đúng không?

Nhưng những nhân viên này thì sao? Người nào người nấy đều hết sức phấn khởi, hoàn toàn không nhìn ra được là họ đang buồn khổ vì game thất bại.

Tất cả các nhân viên đều có loại tâm lý bất cần đời như vậy, thì sao lại phải lo lắng việc lớn không thành?

Bùi Khiêm vẫy tay một cái, nhân viên phục vụ mang đến một chai rượu vang đỏ vừa mới khui.

"Đến rót đầy cho mọi người, uống ít ăn nhiều, rượu này tuy không rẻ nhưng cũng chiếm bao tử, mọi người cũng phải chọn món đắt mà ăn nha."

"Này, Tiểu Hách sao ngươi lại không động đũa vậy?"

Bùi Khiêm dạo qua một vòng, nhìn thấy trước mặt Hách Quỳnh có tôm hùm và sashimi, nhưng hắn hoàn toàn không di chuyển gì cả, thay vào đó lại nhìn về sau bếp, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Nghe thấy câu hỏi của tổng giám đốc Bùi, Hách Quỳnh vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc Bùi, ta từ nhỏ ăn cơm đã phải ăn món chính trước rồi, có thể mang cho ta một bát cơm trước được không?"

Bùi Khiêm không khỏi nhíu mày: "Tật xấu gì đây?"

Lúc trước khi đặt món, hoàn toàn không có thêm món chính nào cả.

Mặc dù ở sau bếp có cơm và mì, nhưng Bùi Khiêm nào có đành lòng để thứ này chiếm chỗ trong bụng, hắn liếc nhìn mấy thứ trên bàn, bưng một đĩa trứng cá muối bên cạnh đến để trước mặt Hách Quỳnh.

"Ngươi cứ coi cái này như cơm mà ăn đi."

Hách Quỳnh có chút sững sờ, hắn chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ: "Tổng giám đốc Bùi, đây là cái gì vậy?"

"Ngươi cứ xem nó là gạo nếp cẩm đi! Đổ một ít nước tương lên đó hoặc bỏ một ít gạch cua rồi trộn lên là có thể ăn được rồi, đừng có mè nheo, nhanh ăn đi."

Bùi Khiêm vỗ vỗ vai Hách Quỳnh, tiếp tục dạo bước đến nơi khác.

Hắn tin rằng Hách Quỳnh sẽ có thể vượt qua chướng ngại tâm lý nhỏ nhoi này.

Quả nhiên, khi hắn dạo hết một vòng rồi quay lại, thì thấy Hách Quỳnh đang ôm con tôm hùm lớn điên cuồng gặm.

"Tổng giám đốc Bùi, lúc trước ta thấy trên mạng có một đầu bếp rất tài giỏi, có thể đẽo cả nguyên một quả dưa hấu thành một bông hoa, đầu bếp của chúng ta có làm được không? Ta rất muốn ăn món đó!" Một nhân viên trong miệng vừa nhét Matsutake vừa lên tiếng hỏi.

Bùi Khiêm nhíu mày: "Một quả dưa hấu hỏng thì có gì ngon mà ăn chứ, có quý giá thì quý giá được bao nhiêu chứ? Là vỏ được làm bằng vàng hay là hạt dưa làm bằng vàng? Đừng có nghĩ tới mấy thứ ra vẻ kia nữa, trước tiên lo mà ăn những món ăn đáng tiền này đi."

"Nếu ngươi có thể ăn hết mấy con cua lớn trước mặt này, ta sẽ thưởng cho ngươi một quả dưa hấu khắc hoa."

“Ôi chao!” Người nhân viên kia lập tức tràn đầy động lực.

Bùi Khiêm không khỏi âm thầm lắc đầu.

Một quả dưa hấu hỏng, có gì ngon đâu chứ?

nhà bếp tư nhân Minh Vân có đầu bếp có thể chạm khắc, nhưng vấn đề là nguyên vật liệu quá rẻ, nguyên nhân khiến thứ này đắt đỏ đều nằm ở tay nghề điêu khắc của người đầu bếp.

Đối với Bùi Khiêm, những món ăn có nguyên vật liệu quá rẻ không nằm trong phạm vi suy xét cân nhắc, ăn những nguyên liệu đắt tiền mới đúng là con đường phá sản chân chính.

nhà bếp tư nhân Minh Vân đắm chìm vào trong không khí vui vẻ ấm áp.

Lâm Vãn và Diệp Chi Chu nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ đối phương muốn nói những gì.

Bầu không khí lúc này vừa đẹp, đã gần đến lúc có thể thông báo cho tổng giám đốc Bùi tin vui này rồi.

Cả hai đang suy nghĩ xem nên nói thế nào thì tổng giám đốc Bùi đã giơ ly rượu quay lại đây.

Đối với hai người thân tín đáng tin cậy này, Bùi Khiêm càng nhìn càng thích họ.

Đặc biệt là Diệp Chi Chu, nhớ lúc đầu Bùi Khiêm trực tiếp đề bạt hắn trở thành làm chiến lược chính để lấp chỗ Lão Lưu, hiện giờ Diệp Chi Chu quả thực đã không phụ lòng mong đợi của tổng giám đốc Bùi.

Con đường phía trước của chàng trai này sẽ rất tươi sáng!

Tuy nhiên, nhìn hai người họ hình như có tâm sự gì đó.

Điều này cũng là bình thường thôi, nếu Lâm Vãn không có tâm sự thì mới thật sự có vấn đề.

Hết chương 391.
Bình Luận (0)
Comment