Chế độ thua lỗ của Quán cà phê internet Netfish có thể được cứu vãn một chút, nói không chừng còn có khả năng sống lại.
Logistics Nghịch Phong đối với Bùi Khiêm mà nói, là điều yên tâm nhất.
Nhưng nhược điểm giữa bưu cục Nghịch Phong và Quán cà phê internet Netfish là tốn tiền ít hơn.
Để mở một Quán cà phê internet Netfish, ít nhất cũng phải đầu tư ba triệu vào tiền thuê nhà, trang trí, tu sửa, máy tính, v.v., mà bưu cục Nghịch Long thì có thể mở với ba mươi ngàn.
Mở một trăm cái bưu cục Nghịch Phong, mới tương đương một Quán cà phê internet Netfish, tốc độ tiêu tiền của không cùng một mức.
Tuy Logistics Nghịch Phong có thể mở không giới hạn, nhưng vị trí mỗi bưu cục ở đâu? Mướn nhà thì phải ký hợp đồng, tuyển nhân viên cũng phải phỏng vấn, lượng công việc này rất lớn.
Mở một hoặc hai cái thì không sao, nhưng mở cả trăm bưu cục Nghịch Phong cùng một lúc, e rằng Lữ Minh Lượng và những người khác sẽ làm không xuể.
Cho nen Bùi Khiêm suy xét một hồi, quyết định bắt tay vào chuẩn bị, cùng mở bưu cục Nghịch Phong và Quán cà phê internet Netfish, tập trung vào việc tiêu tiền.
Về vị trí, tuyển nhân viên và những phương diện khác, Bùi Khiêm không có yêu cầu gì, chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là: Cửa hàng nhất định phải được khai trương trước ngày 24 tháng 10.
Miễn là tiêu tiền mà đồng thời không ảnh hưởng đến kết toán, thì được tính là đại công cáo thành.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm tức khắc gọi điện thoại cho Trương Nguyên và Lữ Minh Lượng.
Thời gian gấp rút, không thể chậm trễ, dù chỉ một giây.
…
Ở lối cầu thang lên sân thượng, Diệp Chi Chu cẩn thận ló đầu ra ngoài, liếc một cái.
“Tổng giám đốc Bùi thật là bận rộn quá đi.”
“Giờ còn gọi điện thoại nói chuyện công việc.”
Diệp Chi Chu không thể không chút xấu hổ.
Tuy rằng phiên bản game mobile “Nhiệt Huyết Chiến Ca” lần này đã chia sẻ thành công của Tổng giám đốc Bùi, nhưng sản nghiệp của Đằng Đạt có quá nhiều.
Hễ nghĩ đến Tổng giám đốc Bùi còn bận bĩu, mà bản thân mình thì còn đang ăn, Diệp Chi Chu liền cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Tổng giám đốc Bùi vẫn luôn cần cù như vậy, nếu không thì Đằng Đạt cũng không phát triển tốt như thế.
Diệp Chi Chu vừa định lặng lẽ rời đi, đúng lúc Bùi Khiêm nghe điện xong quay đầu lại, hai người lặng nhìn nhau.
Diệp Chi Châu ho một tiếng: “Khụ khụ, Tổng giám đốc Bùi lâu rồi không thấy, mọi người đang lo lắng rằng không biết có phải uống nhiều rồi nên cơ thể không khỏe, nên ta lên xem thử.”
“Không ngờ rằng đã muộn như vậy rồi Tổng giám đốc Bùi còn đang bận bịu công việc.”
Sự tức giận của Bùi Khiêm đã nguôi đi phần nào, nghe thấy câu này sự giận dữ lại quay trở về.”
Ngươi cho rằng đã muộn như vậy mà ta còn xử lý công việc là vi ai vậy?
Nếu không phải ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, ta có cần đến mức tối hôm đó sắp xếp gấp Trương Nguyên và Lữ Minh Lượng đi tiêu tiền đột ngột như vậy không!
Đã ăn cơm của ta còn ban cho ta ấm ức, lí lẽ nào lại như vậy.
Bùi Khiêm rất tức giận.
Nhưng trong lòng suy nghĩ lại những lời lẽ này, thật sự không được nói ra.
Thấy sắc mặt của Bùi Khiêm không được tốt cho lắm, Diệp Chi Chu ân cần hỏi han: “Tổng giám đốc Bùi ngươi còn khỏe chứ?”
Bùi Khiêm gắng gượng nở ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là có chút rắc rối trong công việc.”
Diệp Chi Chu liền gật đầu: “Oh, hiểu, việc nhỏ như thế sao có thể làm khó Tổng giám đốc Bùi được.”
Bùi Khiêm nhất thời không nói nên lời.
Muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói.
Suy nghĩ lại, vẫn là bỏ đi.
Dù sao, có nói như thế nào thì cũng như ông nói gà bà nói vị, sẽ không ai có thể hiểu được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng.
Bùi Khiêm chỉ có thể lặng thở dài, câu “Bị hiểu sai là số phận của người diễn đạt”, chẳng lẽ đã là một lời tiên tri sao?
Thôi đi, đừng tức giận nữa.
Vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận thì không đáng, vẫn là ăn cái ngon hơn đi thôi.
Ban nạy ăn no, nhưng sau khi cơn giận nguôi ngoai, Bùi Khiêm cảm thấy đói trở lại.
Hắn quay trở về với vẻ mặt u sầu, chuẩn bị biến bi thương thành sức ăn, phải ăn thật nhiều.
Vừa ngồi xuống bóc một con tôm hùm lớn, Lâm Vãn hớn hở chạy đến.
“Tổng giám đốc Bùi ngươi xem, ta trên nền phía chính thức chính thức, vậy mà được tiến cử! Hơn nữa còn là được trang chủ tiến cử nữa chứ!”
“Phù!”
Bùi Khiêm xém tí phun ra ngụm rượu vang đỏ mới uống.
Cái quái gì thế!
Loại game “Chiến Ca Nhiệt Huyết” này cũng được phía chính thức chính thức đề cử sao, ngươi đang đùa sao?
Bùi Khiêm hoàn toàn choáng váng, làm có có chuyện này được?
Định hướng của vị trí được phía chính thức chính thức đề cử là rất đúng đắn!
Nếu như là game kiếm tiền nói chung, cùng lắm vị trí đề cử cũng chỉ được lẫn lận trong góc của phía chính thức chính thức.
Vị trí đề cử của trang chủ, phải là trò chơi có lượng cao mà phía chính thức tin rằng có giá trị theo định hướng, lành mạnh và có lợi cho sự phát triển của ngành công nghiệp game.
Cũng giống như “Người Chế Tác Trò Chơi” trước đó.
Nhưng mà bản gốc “Chiến Ca Nhiệt Huyết” là một phiên bản trong Webgame truyền thống, lối chơi trong game quốc chiến là chém giết lẫn nhau, tại sao có thể được phía chính thức xét duyệt, đăng lên trang chủ đề cử?
Chẳng lẽ là giữ thể diện cho Đằng Đạt.
Không, game này không phải của Đằng Đạt, mà là của Game Thương Dương phát hành.
Tại sao lại có loại đối xử như vậy?
Bùi Khiêm hoàn toàn không hiểu, đang cầm con tôm hùm trên tay, nhất thời không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Cho nên…lời giới thiệu là gì?
Lâm Vãn không ngăn được nụ cười trên mặt, đọc: “Là một phiên bản Webgame truyền thống, trong game ‘Chiến Ca Nhiệt Huyết’ đã tạo ra sự đổi mới lớn trong lối chơi.
“Sau khi thay thế một cách tài tình hệ thống nạp tiền ban đầu thành hệ thống trời chọn, từ trong gốc của phiên bản game này đã đổi sang tiêu tiền nạp tiền, buôn bán hận thù trong mô hình Webgame, cho phép tất cả người chơi tận hưởng game với trạng thái vui vẻ thoải mái, đối với định hướng giá trị quan của người chơi Webgame, đã có sự cải thiện rõ rệt.