Trong vòng hai phút, Hồ Tiêu chỉ vừa refresh xong là có người comment rồi.
“Ha ha, một tên phế vật đánh không lại thì đổ thừa cho game.”
“Game này quả thật không thích hợp với mấy đứa tay tàn, phía nhà phát hành kéo dài thời gian hoàn tiền hẳn là vì chăm sóc mấy lão già như ngươi đó.”
“Gặp chút trắc trở là đòi đào ngũ, nếu trong thời chiến tranh thì người như quý ngài đây hẳn sẽ trở thành quân bán nước như trong truyền thuyết nhỉ ha ha?”
Nhìn thấy mấy bình luận này, Hồ Tiêu lập tức bùng nổ!
Ta đây tính tình không được tốt, làm sao chịu đựng đây?
Hồ Tiêu thường xuyên battle với người ta trên mạng, sao có thể chịu được loại oan ức này, tiếng cạch cạch vang lên, hai tay nhanh chóng gõ bàn phím, điên cuồng văng tục.
Kết quả là bên kia cũng chẳng chịu thua, cả hai người bắt đầu hỏi thăm kịch liệt.
Từ sức khỏe thể chất, đến người thân, bạn bè và cuối cùng ngược dòng về nguồn gốc của sự sống và con người.
Cãi qua cãi lại mãi, Hồ Tiêu đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn.
Sao lại có cảm giác quen thuộc vậy?
Hồ Tiêu hiếm khi gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức như vậy, dù sao phần lớn mọi người đều có công việc nghiêm túc, không thể ngày nào cũng ôm bàn phím trên mạng như Hồ Tiêu.
Đối thủ lần này không chỉ có lượng từ ngữ phong phú, trình độ âm dương quái khí rất cao, hơn nữa tốc độ đánh chữ cũng rất mau, đồng thời còn bảo đảm chất lượng, số lượng cũng hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.
Mang theo nghi ngờ, Hồ Tiêu share bài đăng của mình vào nhóm.
“Có anh em nào theo dõi bài này không?”
Rất nhanh, có người trả lời.
J Aiedg_0: “Hồ ca yên tâm, ta đang đấu một chọi một với chủ post bại não này, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa công kích dữ dội thằng tay tàn đó, he he.”
“J Aiedg_0 đã bị cấm ngôn 24 giờ.”
Hồ Tiêu tức giận đến run cả tay, cmn, quả nhiên là anh em trong nhóm của mình!
Thảo nào kỹ xảo một chọi một lại thành thạo đến vậy?
Nhưng cũng chính bởi vì là anh em trong nhóm của mình, Hồ Tiêu cũng không làm gì được hắn, suy cho cùng đây cũng là một trường hợp hiểu lầm, thẳng tay đá khỏi nhóm sợ rằng sẽ làm sứt mẻ tình cảm của những anh em khác trong nhóm.
Chỉ có thể là cấm ngôn 24 giờ, trút đi nỗi hận trong lòng.
Sau khi ù ù cạc cạc công kích anh em nhà mình một hồi lâu, Hồ Tiêu nhìn đồng hồ, hắn chưa tắt game, cho nên thời gian được phép hoàn tiền còn khoảng hai tiếng đồng.
“Được rồi được rồi, tốt nhất là hoàn tiền thôi.”
Nhưng nhìn nút ấn hoàn tiền, Hồ Tiêu lại rơi vào im lặng.
Thật sự muốn hoàn tiền hả?
Chẳng lẽ ta cứ thấy khó mà lui vậy sao, thừa nhận mình tay tàn sao?
Không được, thử lại lần nữa!
Hồ Tiêu càng nghĩ càng không cam lòng, nếu như bây giờ biết khó mà lui, chẳng phải là xác nhận bản thân bất tài, vô năng lại điên cuồng sao?
Ít nhất cũng phải xử lý đám quái nhỏ trong bãi tha ma cho xong chứ, đúng không?
Hồ Tiêu lần nữa vào game.
Sau khi chết rất nhiều lần, cuối cùng Hồ Tiêu cũng đã nhận lại được một vài bài học.
Quái thì phải kéo từng con một.
Công kích thì cần chém từng đòn một.
Thấy quái nhỏ giơ tay lên, nhất định phải né tránh trước, sau đó tìm cơ hội tấn công.
Tóm lại, tuyệt đối không thể tham lam!
Hồ Tiêu làm theo lời chỉ dẫn của đại thần trong video, đóng vững đánh chắc, tuy bị đâm một nhát nhưng vẫn thành công giải quyết đám quái nhỏ xung quanh bãi tha ma.
Hai chữ “he he” không còn hiện lên nữa.
“Ta quá trâu bò rồi!”
Sau khi giết đám quái nhỏ xong, Hồ Tiêu cảm thấy trái tim mình đập dữ dội, hai tay cũng không ngừng run rẩy.
Quá hồi hộp, quá kích thích!
Đây chính là cảm giác adrenaline tăng vọt sao?
Hình như game này không khó như tưởng tượng!
Hồ Tiêu lập tức cảm thấy tràn đầy động lực, điều khiển nhiệm vụ tiến lên phía trước.
Ba phút đồng hồ sau, một tên đồ tể cầm đại khảm đao xuất hiện ở trước mặt Hồ Tiêu, đây là quái vật tinh anh đầu tiên hắn đụng độ trong game.
“He he”.
“He he”.
“He he”.
...
Hồi lâu sau.
Trước máy vi tính, Hồ Tiêu đặt con chuột xuống, lặng yên châm một điếu thuốc.
A... Rốt cuộc hôm nay ta đang làm cái quái gì vậy?
Sao lại lãng phí thời gian lâu như vậy trong game?
Thậm chí Hồ Tiêu còn có chút hoài nghi nhân sinh.
Hắn như chết lặng, hơn nữa còn tự hỏi rốt cuộc mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian ở nơi này.
Lúc này hắn chỉ có một cảm giác, đó là trống rỗng.
Sự trống rỗng vô hạn!
“Quên đi, tốt nhất là ta nên hoàn tiền.”
“Căn bản không cần lãng phí quá nhiều thời gian cho game này.”
Hồ Tiêu nhìn đồng hồ, đã gần đến thời gian hoàn tiền, nếu cứ kéo dài như vậy, thời hạn hoàn tiền sẽ qua đi.
Chỉ có thể nói là một khi mất lý trí, thời gian sẽ trôi quá rất nhanh.
Hồ Tiêu vừa muốn thoát khỏi game, trên màn hình lập tức xuất hiện một dòng chữ nhỏ.
“Hoàn tiền đi, dựa vào trình độ của ngươi thì căn bản không thể nào qua màn, không cần thiết phải kiên trì như vậy. Đời người có rất nhiều chuyện đáng để theo đuổi, cần gì phải lãnh phí thời gian quý giá và tiền bạc vào một game như này?”
Hồ Tiêu: “???”
Ngươi mẹ nó xem thường ai đó?
Quả thật Hồ Tiêu vốn định hoàn tiền, nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi!
Thực ra thái độ của câu nói trên màn hình này khá chân thành, cũng là sự thật.
Nếu như năm tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà vẫn chưa rời khỏi được thôn tân thủ ban đầu, chứng tỏ khả năng người chơi qua được tất cả các màn thực sự vô cùng nhỏ.
Hơn nữa, quả thật đời người có rất nhiều chuyện đáng giá hơn để theo đuổi, chơi loại game này vừa bực mình, vừa chịu khổ, còn lãng phí tiền, đúng là không cần thiết.
Theo quan điểm của Bùi Khiêm, câu nói này thật sự là tận tình khuyên bảo, nhưng chỉ cần trong lòng người chơi còn khúc mắc, hẳn là sẽ đều rung động đúng không?
Vả lại, một lời nhắc nhở thân thiện như vậy cũng khiến người chơi nhận ra rằng game sắp hết thời gian rồi, phải nhanh chóng hoàn tiền thôi.
Song ở góc nhìn của Hồ Tiêu lại hoàn toàn là một loại cảm giác khác.
“Tuyệt đối không thể nào qua màn?”
Vậy nếu ta đây qua được thì tính sao?
“Tại sao lại lãng phí thời gian và tiền bạc quý giá vào một game như vậy?”