Ai mượn các ngươi bổ não nhân vật chính trong đây sẽ mãi mãi chìm trong biển khổ, mẹ nó chứ đây chỉ là game thôi, là giả đó! Đừng nhập vai như vậy được không?
Trong mấy bình luận này chỉ có cái khiến trong lòng Bùi Khiêm cảm thấy hơi thoải mái, đó chính là người chơi muốn vượt ải nhẹ nhàng kia.
Nếu mọi người đều vui vẻ vượt ải nhẹ nhàng thì tốt hơn nhiều!
Nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là hy vọng hão huyền của Tổng giám đốc Bùi mà thôi.
Sau khi xem xong video này, rất nhiều người chơi bỏ game vì mình quá gà đã quyết tâm đi mua, người chơi đã hoàn tiền cũng bỏ tiền ra mua, người chơi sắp kiên trì hết nổi lại có thêm động lực chiến đấu.
Quan trọng nhất là, vấn đề “độ khó” này đã bị phá giải hoàn toàn!
Trước đó mấy anti và seeders cứ bám lấy vấn đề “độ khó”, chỉ cần nhấn mạnh độ khó, ảo ma hóa khái niệm này là có thể khuyên mấy người chơi tay tàn đang do dự kia chạy ngay đi.
Nhưng video của Kiều Lão Thấp vừa được đăng lên đã đưa ra góc nhìn có duy độ cao hơn, khiến vấn đề “độ khó” này không cần thiết thảo luận nữa.
Thật ra, game này rất khó.
Nhưng độ khó của game là một phần của cảm giác nhập vai, là một phần của nội dung cốt truyện.
Chính vì độ khó, game này mới hoàn chỉnh, chính là vì độ khó, người chơi mới có thể có được trải nghiệm game tuyệt nhất, mới có thể cảm nhận được thăng hoa trong cảm xúc!
Khuyết điểm vốn có lại biến thành ưu điểm!
Lập trường này vừa được đưa ra, Kiều Lão Thấp lập tức bất bại.
Sau khi video hướng dẫn chi tiết ra lò, mấy người chơi tay tàn vẫn luôn lo lắng mình không qua ải được sẽ đánh tan mọi nỗi ưu phiền, chỉ cần dựa theo video hướng dẫn tiến lên là được rồi.
Hơn nữa còn có một nhóm người chơi lọt hố!
Bùi Khiêm sầu hết sức.
Toang rồi!
Mình đã đánh giá thấp sức công phá của Kiều Lão Thấp rồi!
Bây giờ là thứ năm, thứ hai tuần sau “Quay Đầu Là Bờ” sẽ kết toán doanh thu, để dư luận lên men ba ngày, áng chừng ba ngày này sẽ khiến game này tăng lượng tiêu thụ.
Lớn chuyện rồi!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm vội gọi điện cho Lữ Minh Lượng.
Để hắn dốc hết sức mở thêm mấy bưu cục Nghịch Phong, mở đến trước kết toán lần sau mới ngừng, nhất định phải tiêu hết tiền ngoài dự liệu này!
Sau khi cúp máy, Bùi Khiêm vẫn không an tâm lắm.
Không được, phải đích thân đi một chuyến!
Đích thân đốc thúc!
Bùi Khiêm sợ Lữ Minh Lượng không biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, nên quyết định đích thân đến văn phòng của Nghịch Phong Logistics, đích thân đốc thúc mọi người!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm không dám chậm trễ, sắp xếp xong tài xế, vội vàng ra ngoài.
Trước khi đi cũng dặn dò Lý Nhã Đạt vài câu: “Ta ngoài xử lý chuyện bên Nghịch Phong Logistics, không có chuyện gì thì để mọi người tan ca đi.”
Trong khu văn phòng, nhân viên của Đằng Đạt thấy vẻ vội vàng của tổng giám đốc Bùi, không khỏi cảm thán.
Ài, chẳng phải game chúng ta hot trong dự liệu sao?
Tổng giám đốc Bùi không định nghỉ ngơi, chúc mừng, mà lại tiếp tục bận rộn chuyện của Nghịch Phong Logistics?
Thật sự quá kính nghiệp rồi!
Lãnh đạo tăng ca, nhưng lại bảo nhân viên nghỉ ngơi, đây là tinh thần kiểu gì!
……
Trên tầng Đằng Đạt, Điểm Kết.
Trước đó Mã Nhất Quần vẫn luôn bận rộn chuyện của website tpdb, bây giờ gần như vào quỹ đạo rồi, hắn cũng không bận như thế nữa.
Đương nhiên, đối với Mã Nhất Quần mà nói, tuy cùng phụ trách Điểm Kết và website tpdb, nhưng mọi thứ vẫn rất đâu vào đó.
Vì sau khi Điểm Kết đi vào quỹ đạo, chuyện cần Mã Nhất Quần xử lý đã rất ít, hoàn toàn có thể nuôi thả.
Trải qua một khoảng thời gian bồi dưỡng dài, mấy cấp dưới đã có thể đảm đương một mình, dù là chọn bản thảo, sắp xếp vị trí đề cử hay đưa ra đề nghị cho tác giả, các biên tập Chu Hưng An đại diện đều có thể đảm đương rất tốt.
Thậm chí lúc rảnh, mấy biên tập của Chu Hưng An còn có thời gian lên viết bản chính thức của “Quay Đầu Là Bờ”.
Tuy việc này bị độc giả mắng rất thảm, nhưng mọi người cũng không để ý, còn tự làm tự vui.
Mã Nhất Quần cũng thường cảm thán, không hổ là học sinh giỏi của đại học Hán Đông, tuy ai nấy đều có chứng sợ giao tiếp xã hội, tương đối khép kín, nhưng khả năng lĩnh ngộ không tồi.
Sau khi Mã Nhất Quần giải thích cụ thể về quy tắc và con đường của văn học mạng cho bọn họ, mọi người lý giải rất đến nơi đến chốn.
Thật sự rất hợp làm việc văn học mạng này.
Xem xét tổng thể, Điểm Kết phát triển đúng hướng rồi.
Tuy lúc đầu mới lập website không có nhiều người đọc, muốn độc giả không có độc giả, cần tác giả không có tác giả, nhưng bây giờ tình hình đã dần chuyển biến tốt đẹp rồi.
Khoảng thời gian trước tổng giám đốc Bùi lại chi một khoản, cái này có thể bồi dưỡng cho những bài văn học mạng viết tốt.
Theo như Mã Nhất Quần thấy, văn học mạng có thực lực cao, tất cả dựa vào số chữ trả nhuận bút, đây cũng là điều khiến Điểm Kết được cải thiện đáng kể về dư luận trong giới viết lách mạng.
Trần cao thì có thể thu hút nhiều tác giả có thực lực.
Chỉ có một vấn đề khó giải quyết, đó là vấn đề độc giả.
Không có độc giả, cứ đốt tiền thế này không phải kế lâu dài.
Nhưng mà Mã Nhất Quần cũng không lo lắng, chỉ cần có thể duy trì phí nhuận bút thế này trong một khoản thời gian, tác giả ổn ngày càng nhiều, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện sách hot thôi.
Thời gian trôi qua, chẳng lẽ không có độc giả sao?
Mã Nhất Quần mở trình quản lý, kiểm tra dữ liệu cụ thể của mấy sách này.
Hắn quản lý một khoản phụ cấp lớn, số tiền này dùng cho tác giả nào, ắt phải cẩn trọng.
Vì chuyện này không rõ ràng, rất dễ dẫn đến tranh cãi, khiến những tác giả khác không nhận được trợ cấp sẽ ghen tị, nói không chừng sẽ kéo theo tiết tấu của Điểm Kết, ảnh hưởng đến website.
Cho nên phải công bằng.
Đương nhiên, Mã Nhất Quần cũng không thể theo tất cả trên web, hắn mệt chết cũng không thể làm được.
Chủ yếu Mã Nhất Quần xác định nhuận bút mỗi tháng của một người là bao nhiêu qua dữ liệu và chấm công.