Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470. Kết Toán

Chương 470. Kết toán
Chương 470. Kết toán

Giọng điệu của tổng giám đốc Bùi vô cùng kiên quyết, trông có vẻ là không thể từ chối…

Cho nên tối nay Mã Nhất Quần đã đặt bàn trước ở nhà hàng Hồ Thiên Nga, chuẩn bị đưa mấy anh em của mình đi đánh chén một bữa thật no nê.

Thật ra, nếu như có thể đến nhà hàng Vô Danh thì sẽ là tốt nhất, thế nhưng tiếc là chỗ ngồi lại hết sạch.

“Rừm... rừm...”

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Mã Nhất Quần rung lên.

Trên màn hình không hiển thị tên người gọi, chỉ hiện thị một chuỗi số dài.

Mã Nhất Quần nhìn một cái, thấy đó là dãy số quen thuộc. Hắn vốn dĩ định cúp máy, song lại do dự chốc lát, sau đó chỉ đành ấn vào nút trả lời.

“Độc Bưu, cuối cùng ngươi cũng chịu nhận điện thoại của ta rồi à?” Một giọng nói truyền ra từ điện thoại, nghe có vẻ lớn hơn Mã Nhất Quần vài tuổi.

Mã Nhất Quần có phần bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh, có chuyện gì cứ nói đi.”

“Ngươi vẫn đi làm ở công ty game à?” Giọng nói trong điện thoại hỏi.

Mã Nhất Quần im lặng chốc lát: “Anh, có gì cứ nói thẳng là được, hai ta cũng không cần khách sáo.”

Trong điện thoại, người kia khe khẽ thở dài: “Độc Bưu à, ta biết ngươi làm game cũng chỉ là chút bốc đồng nhất thời. Ta cũng biết được gần đây ngành công nghiệp game trong nước không hề chú ý đến cốt truyện, huống chi ở một nơi như Kinh Châu. Ngươi làm thế này, chẳng phải là dùng dao mổ đi giết gà, phí hoài một đời hay sao?” 

“Văn học mạng và game đều là những ngành nghề vừa có yêu cầu cao vừa không được coi trọng, bất kể ngươi làm ở mảng nào thì cũng đều là lãng phí tài năng trời cho.”

“Mấy ngày hôm trước ta vừa mới gặp ông, ta và chú đều có quan điểm giống nhau. Ngươi đã làm việc trong một công ty game lâu như vậy, chắc hẳn là cũng nên nghĩ tới việc rời đi rồi nhỉ? Hiện giờ ngươi chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, tiếp tục đi theo con đường học thuật, tìm một vị trí giảng dạy ở trong trường vẫn còn kịp.”

“Nếu như ngươi muốn viết sách thì đi theo con đường truyền thống sẽ phù hợp hơn, ta có thể kiếm cho ngươi vài mối quan hệ.”

 

“Ban đầu ngươi cứ tùy hứng khăng khăng muốn đi theo con đường văn học mạng này, nhưng mãi mà không thành công, ngươi cũng nên nhận ra bản thân không có thiên phú trong lĩnh vực này đi chứ.”

Mã Nhất Quần khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười.

Người đàn ông trong điện thoại là anh họ của Mã Nhất Quần, hơn hắn tám tuổi.

Anh họ của hắn đã là thành viên của hội nhà văn địa phương, đơn vị xuất bản cũng đạt được doanh thu tốt, bỏ xa Mã Nhất Quần.

Nếu như Mã Nhất Quần nhấc máy sớm hơn vài tháng, có lẽ hắn đã bị thuyết phục.

Nói cho cùng, anh họ của hắn cũng là người từng trải, mà sau khi gia nhập vào Game Thương Dương, Mã Nhất Quần cũng nhìn ra được mặt cực kỳ không đáng tin cậy của ngành game.

Trong khoảng thời gian ở Game Thương Dương, Mã Nhất Quần vẫn luôn chịu trách nhiệm thay đổi giao diện game, chỉ có thể nói là công việc thủ công, không có tính kỹ thuật gì cả.

Hắn cũng thường nghi ngờ bản thân, cảm thấy rằng mình đang lãng phí cuộc đời.

Dù gì cũng xuất thân từ con nhà thư hương, học chuyên ngành văn ở một trường đại học lớn, lại có một người anh họ thành đạt như vậy, quả thật Mã Nhất Quần có chút khó chấp nhận.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.

Mã Nhất Quần cười nói: “Anh, ngươi thật sự hiểu lầm rồi.”

“Game mới nhất của bọn ta đã được quảng bá trên nền tảng chính thức, thậm chí phiên bản nước ngoài cũng được đón nhận nồng nhiệt ở thị trường Âu Mỹ, đặc biệt là phần cốt truyện của game vô cùng đặc sắc.”

“Sách mới của ta cũng rất được hoan nghênh, chắc có thể sớm đạt tiêu chuẩn chất lượng cao, độc giả đánh giá cũng rất tốt.”

Đầu bên kia điện thoại, anh họ Mã Nhất Quần sững người một lúc: “Sách mới của ngươi? Ngươi ra mắt sách mới khi nào vậy?”

Mã Nhất Quần cũng sửng sốt, bất giác nhíu mày.

Hả?

Hắn nhạy bén nhận ra một vấn đề rất quan trọng từ phản ứng của anh họ mình.

Mã Nhất Quần cau mày nói: “Anh, ta vẫn chưa nói với gia đình về bút danh của ta trên trang Không Giới Hạn.”

Cả hai cùng im lặng.

Mã Nhất Quần rất thông minh, cho nên lập tức hiểu ra.

Chuyện này có vấn đề!

Trước khi quyết định gia nhập ngành văn học mạng, Mã Nhất Quần đã gặp phải một số phản đối từ gia đình, vì vậy hắn quyết định bắt đầu viết văn trên mạng khi còn đang học đại học để chứng tỏ bản thân.

Tuy viết hết quyển này đến quyển khác, nhưng hắn chưa bao giờ nói với gia đình bút danh của mình là gì.

Nhưng hôm nay, sau khi nghe nói rằng hắn vẫn còn đang viết, tại sao anh họ lại ngạc nhiên như vậy?

Phán đoán từ giọng điệu, hiển nhiên anh họ nghĩ rằng sau khi đi làm ở công ty game, Mã Nhất Quần chưa bao giờ viết văn lại. Mã Nhất Quần khá tin tưởng vào phán đoán này của mình, bởi vì nếu không thì anh họ cũng sẽ không ngạc nhiên tới vậy.

Tại sao lại chắc chắn như vậy?

Trừ khi anh họ sớm đã biết bút danh của Mã Nhất Quần trên trang Không Giới Hạn, hơn nữa vẫn còn đang chú ý số hiệu tác giả của hắn!

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh họ cũng lên tiếng.

“Ờm, Độc Bưu, xin lỗi.”

“Ngươi thông minh như vậy, chuyện tới bây giờ cũng không thể dấu diếm, ta vẫn nên nói sự thật cho ngươi biết.”

“Thật ra ta khá thân với một tổng biên tập hàng đầu của trang Không Giới Hạn.”

“Tính ra số liệu bán hàng lúc mới đầu mấy quyển sách của ngươi cũng không tệ, nhưng ta đã nhờ người bạn kia thay đổi số liệu. Ta chỉ muốn ngươi biết khó mà lui, đừng nghĩ tới việc viết văn học mạng nữa.”

“Ta sợ ngươi kiếm được chút lợi nhuận, tương lai sẽ càng ngày càng lấn sâu hơn vào con đường một đi không trở lại này.”

“Viết văn học mạng là một con đường chết!”

Mã Nhất Quần: “...”

Hắn có phần dở khóc dở cười.

Vừa tức giận, lại vừa vui mừng.

Tức giận chính là, cuối cùng cũng tìm thấy đầu sỏ gây chuyện rồi!

Lúc trước Mã Nhất Quần vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao số liệu lúc đăng chương công khai cũng không tệ, đến lúc đăng bán thì lại đột nhiên chết yểu?

Nếu số liệu giảm nhẹ thì không tính, nhưng một cuốn sách được xem là chất lượng cao mà lượt mua trong ngày đầu tiên lại chỉ có ba mươi, quá vô lý!

Hết chương 470.
Bình Luận (0)
Comment