Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Lý Nhã Đạt đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Tiểu Hồ, đề kiểm tra tinh thần của Đằng Đạt rốt cuộc là đề như thế nào, ngươi nói nhỏ cho ta biết.”
Hồ Hiển Bân: “...”
Cảnh tượng này trông khá ảo diệu.
Một người đứng đầu bộ phận, thế nhưng lại hỏi thực tập sinh vừa mới được chuyển đến bộ phận này.
Nhưng trên thực tế, quả thật Lý Nhã Đạt không biết!
Không chỉ có nàng không biết, người phụ trách các bộ phận của Đằng Đạt cũng không biết!
Đề kiểm tra độ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt, là do tổng giám đốc Bùi tự mình ra đề, hệ thống tự động chấm bài thi, bất luận kẻ nào cũng không thể xem xét ngân hàng đề thi và đáp án tiêu chuẩn.
Chỉ là, Hồ Hiển Bân hơi khó hiểu, Lý Nhã Đạt quan tâm cái này làm gì?
Cho dù nàng không biết đề thi thì cũng có làm sao? Nàng là người phụ trách, lại không cần phải trải qua kỳ thi này.
“Tất cả đều là một số câu hỏi lựa chọn đơn giản... Chị Lý, sao ngươi lại hỏi việc này? Hơn nữa, theo quy định, hình như công ty không được thảo luận về vấn đề này, phải không?”
Lý Nhã Đạt khẽ thở dài, hơi hạ giọng: “Ta cũng không muốn thảo luận, nhưng... người phụ trách của các bộ phận khác đều hỏi.”
Sau cuộc họp thường niên ngày hôm qua, đã có một số người phụ trách bộ phận đến hỏi Lý Nhã Đạt về đề kiểm tra độ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt.
Quả thật Lý Nhã Đạt không rõ những câu hỏi kiểm tra này cụ thể là gì, nhưng nhân viên mới của bộ phận của nàng chắc chắn biết!
Người phụ trách các phòng ban đều phát hiện, nhóm đầu tiên tham gia khảo thí này có hơn hai mươi người nhưng cũng chỉ có ba người thông qua, hơn nữa còn đều ở bộ phận game.
Cho nên, đương nhiên bọn họ lập tức chạy tới hỏi Lý Nhã Đạt.
Về phần vì sao người phụ trách của các phòng ban này lại để ý như vậy...
Đây không phải là điều hiển nhiên sao?
Nếu không có cách nào để vượt qua bài kiểm tra độ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt, những nhân viên mới này có thể sẽ bị sa thải!
Vất vả lắm mới tuyển dụng được, mỗi một người đều là nhân tài mà công ty rất cần, sao có thể cứ buông tha như vậy?
Nếu thật sự bị sa thải, không chỉ có nghĩa là nỗ lực tuyển dụng trước đó tất cả đều dã tràng xe cát, cũng có nghĩa là mọi người tuyển dụng kém, người được tuyển không phù hợp với mong muốn của tổng giám đốc Bùi.
Vậy làm thế nào có thể thực hiện được!
Cho nên, những người phụ trách này cũng sốt ruột như những nhân viên mới không vượt qua bài kiểm tra, đều khẩn trương muốn biết bài kiểm tra độ phù hợp với tinh thần Đằng Đạt này rốt cuộc là cái gì, làm sao có thể nhanh chóng cải tạo tư tưởng của mình, thỏa mãn yêu cầu của tổng giám đốc Bùi.
Lý Nhã Đạt đành phải lén lút, bí mật hỏi một câu.
Hồ Hiển Bân cau mày, cố gắng suy nghĩ tình cảnh lúc đó.
“Nếu nói phải nhớ lại không sai một chữ nào của đề thi lúc đó, việc này cũng quá khó, căn bản là không làm được.”
“Bởi vì đề thi quá nhiều, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều đề tài nhìn qua thì tương tự, nhưng trên thực tế lại giống như có chút khác biệt, nói không chừng chỉ cần trên đề thi khác đi một chữ, đáp án tiêu chuẩn cũng sẽ thay đổi toàn bộ.”
“Hơn nữa, nhiều đề như vậy, ta cũng không biết cụ thể câu nào trả lời đúng, câu nào trả lời sai.”
“Nếu như ta tình cờ nhớ kỹ một câu trả lời sai, sau đó mọi người lại căn cứ vào câu hỏi trả lời sai này tiến hành suy luận... Đó không phải tất cả đều sai sao? Không thể tưởng tượng được hậu quả.”
Lý Nhã Đạt suy tư một lát, có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Đó là những gì đã xảy ra.
Chỉ có thể nói tư duy của tổng giám đốc Bùi quá kín đáo, không để lại bất kỳ sơ hở hay khoảng trống nào có thể lách qua.
Ngay cả khi nhớ được những câu hỏi như vậy, người trả lời cũng không thể xác định xem họ có trả lời đúng hay không, gần như là không thể khi muốn từ những đáp án này để suy luận toàn bộ câu trả lời tiêu chuẩn của bài kiểm tra.
“Vậy, ngươi có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ được không?” Lý Nhã Đạt quyết định thay đổi góc độ.
Hồ Hiển Bân im lặng một lát, nói: “Phải suy nghĩ nhiều.”
Lý Nhã Đạt: “Hả?”
Hồ Hiển Bân giải thích: “Ta chỉ có thể nói, những đề tài này nhìn qua đều rất đơn giản, nhưng trên thực tế đều có ẩn ý khác.”
“Những đề thi này cũng giống như bình thường tổng giám đốc Bùi nói chuyện, luôn ẩn chứa những đạo lý cực kỳ sâu sắc đằng sau những câu nói đơn giản. Nếu như nhìn những câu hỏi này một cách đơn giản., vậy khẳng định sẽ không thể hiểu rõ ý định của các câu hỏi.”
“Cho nên, kinh nghiệm của ta chính là, phải suy nghĩ nhiều. Đây cũng là một điểm quan trọng mà ta đã học được trong bộ phận của chúng ta.”
“Còn nữa, phải hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Bùi.”
“Những thứ khác... không tổng kết lại được.”
Lý Nhã Đạt gật đầu.
Nghe có vẻ giống như kiểu câu hỏi mà tổng giám đốc Bùi sẽ hỏi.
Hai điều “phải suy nghĩ nhiều” và “hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Bùi”, quả thật là hoàn toàn phù hợp với kinh nghiệm trong công tác của nàng.
Có lẽ, đây chính là tinh thần của Đằng Đạt?
Chắc hẳn cũng không phải toàn bộ tinh thần của Đằng Đạt, dù sao tinh thần của Đằng Đạt bắt nguồn từ tổng giám đốc Bùi, mà suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi sâu như dải ngân hà.
Nhưng... ít nhất cũng là một phần trong tinh thần của Đằng Đạt phải không?
Lý Nhã Đạt gật đầu: “Được rồi, vất vả rồi!”
Trở lại vị trí công tác, Lý Nhã Đạt nhắn tin cho người đứng đầu bộ phận mà nàng đã hỏi trước đó.
“Đối với đề kiểm tra độ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt, có thể có hai nguyên tắc tương đối có tính phổ thông.”
“Thứ nhất, phải suy nghĩ nhiều.”
“Thứ hai, phải hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Bùi.”
“Ta cũng không chắc chắn liệu hai hướng này có đúng hay không, nhưng đáng để thử.”
Thứ năm, ngày 23 tháng 12.
Thường Hữu mang theo sự thấp thỏm, lần thứ hai đi tới ngoài cửa văn phòng của tổng giám đốc Bùi.