Buổi chiều.
Bùi Khiêm tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa như thường lệ, xem xong một tập phim, nhìn lên thì đã hơn ba giờ chiều.
Mặc dù vẫn còn sớm nhưng bên phía công ty dường như không còn việc gì nữa rồi.
Tất cả các dự án vẫn đang trong quá trình phát triển, sau khi Thường Hữu đến báo cáo vào buổi sáng, trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không có ai đến báo cáo công việc nữa, cho nên tổng giám đốc Bùi không có việc gì để làm hết.
“Hay là… ta quay về trường học học lại nhỉ?”
“Sắp bước vào tuần thi rồi, đừng nói là ôn bài, ta còn chưa có mượn vở ghi chép đây.”
“Ừm, đợi lúc nào đó bảo Mã Dương photo vở ghi chép ra cho ra vậy.”
Bùi Khiêm tắt máy tính, tan làm!
Hắn quay lại trường tìm một phòng tự học để ôn bài, lấp đầy cảm giác trống trải gần đây đôi chút.
Bước ra khỏi văn phòng, Bùi Khiêm thấy tất cả mọi người đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, dáng vẻ đang làm việc chăm chỉ.
Còn về việc liệu có thực sự làm việc chăm chỉ hay không thì... không nhìn ra được.
Chỉ có thể nói làm sếp chỉ có chỗ này là không tốt, bộ mặt của nhân viên mà ngươi thấy không bao giờ là bộ mặt thật cả.
Mà Đường Diệc Xu vừa mới chăm sóc chu đáo cho Ấn Đường xong, đang yên lặng đọc sách, học tập ở chỗ ngồi của mình.
Bùi Khiêm không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhìn đàn em khóa dưới người ta đam mê học hành biết bao!
Ta cũng phải noi gương theo nàng mới được!
Với quyết tâm “tự học” từ tận đáy lòng, Bùi Khiêm bước ra khỏi công ty.
Hắn đột nhiên lại nhớ ra gì đó, sau khi quay lại nói với mọi người: “Mọi người đã làm việc vất vả rồi, nếu không còn việc gì nữa thì tan làm sớm đi nhé!”
Không ai chú ý đến hắn, trông vẫn đang bận rộn với công việc như cũ.
Bùi Khiêm thầm thở dài một hơi, ôi chao, mong sao giờ phút này có một dũng sĩ có thể đứng dậy, về sớm cùng với tổng giám đốc Bùi!
Mang theo nỗi tiếc nuối, Bùi Khiêm đi thang máy xuống lầu, đi ra khỏi Thần Hoa Hào Cảnh, sau đó đi về phía Đại học Hán Đông.
Cứ đi cứ đi, rồi rẽ vào quán cà phê Internet Netfish chi nhánh cửa hàng Đại học Hán Đông.
Tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi khởi động máy, hoàn toàn là một hành vi theo bản năng.
“Hả? Chuyện gì đây? Sao ta lại đến đây rồi?”
“Không phải ta muốn đi tự học sao!”
“...”
“Bỏ đi, lỡ đến rồi, xem thử xem gần đây có game nào mới không.”
“Dù gì thì ta cũng là một nhà thiết kế game, việc thu thập tài liệu sau giờ làm việc cũng quan trọng như việc học vậy.”
Trên màn hình máy tính có rất nhiều biểu tượng game, tất cả đều là những game hot hiện nay.
Bản beta của GOG và “bản FreePlay” (cũng tức là “bản đặc biệt dành cho giám đốc Mã” được sửa đổi theo ý kiến của đầu tư Viên Mộng) là một trong số rất nhiều game hot.
Tuy nhiên khi ánh mắt của Bùi Khiêm lướt qua lượng lớn biểu tượng game này, còn chưa kịp nhìn rõ những biểu tượng này là game gì, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Cảm giác kỳ lạ này không đến từ màn hình máy tính, mà là từ ...
Banner trước cửa hàng!
Trong lòng Bùi Khiêm chợt nổi lên một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, hắn vội vàng đứng dậy đi đến trước cửa xem nội dung trên banner.
Phía trên có một tấm poster được in chi tiết, tiêu đề của poster như sau:
Trước đêm Giáng Sinh cùng nhau giao lưu, lắp ráp máy tính ROF siêu ưu đãi!
Mà hình ảnh chính của poster là một chiếc máy đã được lắp ráp hoàn chỉnh, nhìn rất ngầu, đặc biệt là logo ROF sáng ngời trên mặt, đầy mê hoặc.
Ở dưới là các mức cài đặt khác nhau, lần lượt là 8599, 12599, 16599!
Về mức thì vẫn là ba mức, nhưng giá cả thì...
Bùi Khiêm dụi dụi mắt, phát hiện giá này khác với giá mà hắn đã ra trước đó!
Rẻ hơn rồi!
Bùi Khiêm xem kỹ cấu hình bên dưới, nhận thấy cấu hình vẫn giống như trước, chỉ là một số linh kiện đã được nâng cấp nhẹ.
Ngoài ra, còn tặng thêm một số phần quà nhỏ, giá trị lớn nhất trong đó là một chiếc USB, còn có một số thứ nhỏ khác như dây cuốn cáp sạc, miếng lót chuột, gel vệ sinh bàn phím…
Vả lại còn gói thành một bưu kiện, gọi một cách hoa mỹ là “gói quà nâng cấp đêm Giáng Sinh”.
Bùi Khiêm không nói nên lời.
Miễn cưỡng quá đi!
Nhìn câu quảng cáo này đi, đến giao lưu cùng nhau vào đêm Giáng Sinh?
Đúng là mùi FA phả thẳng vào mặt!
Tuy là Bùi Khiêm không hứng thú lắm với ngày lễ của nước ngoài này, nhưng… việc giao lưu cùng nhau vào đêm Giáng Sinh, e rằng chỉ có dân FA mới có thể làm ra được nhỉ?
Đây rõ ràng là một chiêu marketing gượng gạo nhằm thúc đẩy tiêu thụ mà.
Nhưng mà... có vẻ như là rất có hiệu quả!
Có một dòng chữ mỹ thuật nổi bật trên tấm poster: Cửa hàng này có số lượng bán giới hạn là __ / 500, chắc có nghĩa là cửa hàng này có giới hạn 500 chiếc.
Hiện tại, bỗng đâu có một con số được dán ở phía trước: 428!
Điều này cho thấy có hơn 400 chiếc đã được bán ra ở xung quanh cửa hàng Đại học Hán Đông!
Quán cà phê Internet Netfish không chỉ có mỗi một quán này, các quán cà phê Internet Netfish khác phần lớn chắc là cũng đang tổ chức hoạt động tương tự...
Ba mức giá mà Bùi Khiêm đặt ra trước đây tương đương hoặc cao hơn một chút so với giá của các loại linh kiện có thể mua được trên thị trường, nhưng giá sẽ giảm sau khi mua số lượng lớn, song lợi nhuận kiếm được cũng chẳng đáng là bao.
Cộng thêm chính sách nâng cấp theo yêu cầu, nếu kích cầu theo cách như vậy, chắc chắn sẽ liên tục thua lỗ.
Sau ngày lễ kỹ thuật số 1024, giá cả đã tăng lên đến 8999, 12999, 16999.
Mức giá này đối với người tiêu dùng mà nói thì rõ ràng là không có lương tâm.
Tuy xét đến chính sách giao hàng tận nhà, dịch vụ bảo trì hậu mãi thì vẫn rất đáng mua, nhưng các hoạt động kích cầu trước đó dù sao cũng đã dự chi trước sự nhiệt tình của nhiều người tiêu dùng, cho nên doanh số bán hàng trong thời gian trước mắt đang trong trạng thái bình thường, không tạo ra tin tức lớn gì khiến Bùi Khiêm phải chú ý đến.
Nhưng hiện giờ, Trương Nguyên đã khéo léo nâng cấu hình lên một chút, sau đó tặng thêm một số quà nhỏ, lại hạ giá thêm một chút...