“Giống như tổng giám đốc Bùi từng nói, chúng ta phải quay quảng cáo sao cho có thể truyền tải ý thức, nhưng đồng thời cũng phải thật hấp dẫn, sử dụng một vài yếu tố của tương lai để gây hoang mang dư luận, như vậy có thể không ngừng ám chỉ mọi người rằng đây chính là thế giới tương lai.”
“Những thước phim quảng cáo nà, có thể khiến cho họ cảm nhận rõ đặc điểm của thế giới tương lai, giúp bọn họ khi đắm chìm sâu hơn trong thế giới quan này.”
Chu Tiểu Sách nhìn mọi người xung quanh, sau đó dời sự chú ý vào một diễn viên trong số đó:
“Được, xem ra mọi người đều đã hiểu rồi, quảng cáo tiếp theo là một đoạn quảng cáo dịch vụ giao đồ ăn ngoài, nội dung quảng cáo vô cùng đơn giản: một chiếc máy bay không người lái mang theo đồ ăn bay ngang qua thành phố.”
“Chẳng qua chiếc máy bay không người lái này đang bốc cháy, giống như một quả cầu lửa lướt ngang qua bầu trời đêm của thành phố. Sau đó ngươi mở cửa, đưa tay ra nhận lấy đồ ăn, mở hộp cơm hấp dẫn bên trong ra, nhìn thấy món steak hấp dẫn như vừa mới nướng xong, khói còn bay nghi ngút…”
“Đoạn sau đó quảng cáo liên kết giữa đồ ăn ngoài và điện thoại.”
“Máy bay không người lái đến lấy đồ ăn, nhưng trên màn hình của máy bay không người lái hiển thị nhắc nhở, báo rằng khoảng cách quá xa, dung lượng pin không đủ nên không có cách nào phối hợp giao hàng được. Ngay lúc này, một bản đồ chi tiết lập tức hiện lên, đơn giao hàng này này phải băng qua sa mạc, xuyên qua đại dương để đến một thành phố khác.”
“Lúc này, chủ cửa hàng bán đồ ăn ngoài tiện tay lấy điện thoại của mình, dùng dây kết nối cắm vào để cung cấp điện cho máy bay không người lái, sau đó máy bay không người lái lập tức bay đi.”
“Tiếp theo chính là cảnh máy bay không người lái xuyên qua sa mạc, băng qua đại dương, vượt qua thời tiết khắc nghiệt như bão cát và giông bão.”
“Cuối cùng, vẫn là ngươi mở cửa, lúc này máy bay không người lái bắt đầu quay ngược lại hành trình, bay trở về quán ăn trước đó và lấy điện thoại ra, thấy trên đó còn 30% dung lượng pin…”
Chu Tiểu Sách giải thích nội dung quảng cáo cho đám diễn viên.
Chắc hẳn lúc viết nội dung quảng cáo, hắn cũng chết mất không ít tế bào não.
Quảng cáo truyền tải ý thức rất đơn giản, dù sao cũng chỉ cần diễn viên mặc mấy bộ quần áo tương lai rồi pose vài dáng, quay vài cảnh kỳ lạ, sau đó thêm vào chút hiệu ứng đặt biệt là được.
Nhưng mà, hình như chỉ có quảng cáo truyền tải ý thức thôi thì vẫn chưa đủ thì phải?
Cho dù thế giới trong tương lai có phát triển như thế nào, những thứ như quảng cáo cũng phải giữ được sự đa dạng nhất định.
Bởi vậy, Chu Tiểu Sách bèn sáng tạo ra một vài phong cách quảng cáo khác, để quảng cáo có thể luân phiên qua lại.
Nhưng đồng thời, vấn đề cụ thể phải quay những loại quảng cáo sản phẩm nào cũng khiến cho Chu Tiểu Sách cảm thấy vô cùng đau đầu.
Vì ít nhất cũng phải làm logo và tạo slogan cho những đoạn quảng cáo này chứ?
Nếu như logo làm quá qua loa, rất dễ bị đám đông bốc phốt thành trò cười, nếu như vậy, chẳng phải việc tự mình quay quảng cáo sẽ mất hết ý nghĩa sao?
Vì thế, logo phải làm hẳn hoi, phải giống như quảng cáo kinh doanh thật sự.
Nhưng nhiều quảng cáo như vậy chỉ dựa vào một mình Chu Tiểu Sách, có khi nào hắn sẽ chết vì kiệt sức không?
Logo nhiều như vậy, mà bản thân hắn đều phải bắt đầu thiết kế từ con số không, cũng khó tránh khỏi vấn đề độ khó quá cao.
Vì vậy, Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác cùng nhau bàn bạc, vẫn phải cầu cứu anh các em của bộ phận khác!
Bọn họ sẽ nhờ Takeaway Netfish thiết kế logo dịch vụ giao đồ ăn, sửa lại logo của Takeaway Netfish, sau đó để khoa học kỹ thuật OTTO thiết kế một logo điện thoại không sử dụng đến, đừng để mọi người cảm thấy quen thuộc là được.
Tóm lại, dưới sự hợp lòng hợp sức của các bộ phận, nói chung những logo này trông cũng ra gì phết.
Tuy rằng thương hiệu đã được sửa lại, nhưng Chu Tiểu Sách vẫn dặn dò vài câu, bảo mấy đơn vị đã sửa thương hiệu này đi đăng ký trước đi.
Hắn không mong đợi bộ phim này có hiệu ứng tuyên truyền như thế nào, quan trọng là sợ có người đã đăng ký những thương hiệu này chạy đến ăn vạ.
Đăng ký trước có thể giảm bớt đi những rắc rối này.
Chu Tiểu Sách ước tính, tuy rằng số lượng quảng cáo khá nhiều, nhưng phần lớn thời lượng đều rất ngắn, trong khoảng thời gian hai tuần là có thể quay xong rồi.
Đến lúc đó mới thực sự được tính là thổi hồn vào bộ phim.
……
……
Bộ phận Game Đằng Đạt.
Nguyễn Quang Kiến thở hắt ra: “Xong rồi, thiết kế ý tưởng và bản phác thảo của tướng thứ nhất đã được hoàn thành rồi.”
Lý Nhã Đạt vỗ tay: “Đại thần vất vả rồi!”
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Quang Kiến lên thiết kế ý tưởng và bản phác thảo cho tướng trong GOG, thường xuyên chạy đi chạy lại giữa Ma Đô và Kinh Châu.
Nhưng mà nghiên cứu và phát triển tựa game và thiết kế bản phác thảo là hai phần công việc được tiến hành song song mà không ảnh hưởng đến nhau.
Công việc của Nguyễn Quang Kiến chính là dựa theo những IP nhân vật được mua lại bởi bộ phận Game Đằng Đạt để tiến hành đắp nặn lại, hoặc là tạo ra một số nhân vật nguyên tác đặc sắc, ví dụ như “Modeste, người bảo vệ chính nghĩa”.
Nhìn chung, đây không được tính là một công việc quá nặng nhọc, suy cho cùng không phải tất cả đều là nguyên tác, phần lớn trong đó đều được sửa đổi dựa theo hình tượng sẵn.
Chỉ cần hiểu rõ và đầy đủ đặc điểm của nhân vật này, tiến hành một số sửa đổi trên nền tảng của hình tượng kinh điển, mọi việc dễ dàng rất nhiều so với bắt đầu nguyên tác từ con số không.
Vì thế, quả thực công việc thiết kế bản phác thảo nhanh hơn rất nhiều so với tiến độ nghiên cứu và phát triển game, thậm chí khoảng cách để game chính thức lên ra mắt thử nghiệm công khai còn hơi xa, nhưng mà toàn bộ bản phác thảo đã hoàn thành rồi.
Lý Nhã Đạt hỏi: “Vậy tiếp sau đó đại thần có dự tính như thế nào? Có cần nói với tổng giám đốc Bùi một tiếng là bản phác thảo đã được hoàn thành không?”
Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Không không không, không cần đâu. Tổng giám đốc Bùi trăm công nghìn việc, đừng vì việc nhỏ này mà làm phiền hắn.”