Chu Tiểu Sách tỏ vẻ hoang mang trong vòng hai giây, sau đó lông mày giãn ra.
Tổng giám đốc Bùi có sắp xếp khác sao? Còn nói đây là ngày lành tháng tốt?
Thấy dáng vẻ tổng giám đốc Bùi nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Chu Tiểu Sách gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, vậy thì chọn ngày 22 tháng 2. Có điều... ra mắt vào ngày thế này, áp lực tuyên truyền phim của chúng ta sẽ rất lớn.”
Thoải mái đi.
Bùi Khiêm thầm cảm thấy chẳng sao cả, phim điện ảnh flop giữa đường có gì đáng để tuyên truyền, tốt nhất sau khi ra mắt không có suất chiếu nào, mọi người cũng không biết đến bộ phim này, vậy mới tốt chứ.
“Tóm lại cứ làm vậy đi, ăn cơm ăn cơm.”
……
……
Ăn no uống say.
Bùi Khiêm tiễn mọi người của đoàn phim về.
Ba ngày tiếp theo, lịch trình của người trong đoàn phim đều đã được sắp xếp xong, có người chuyên nghiệp dẫn bọn họ đi dạo chơi Kinh Châu, không cần Bùi Khiêm lo lắng.
Chuyến đi chơi lần này đương nhiên không phải kiểu hành trình chơi tàu lượn siêu tốc vào nhà ma, mà chỉ là du lịch bình thường.
Dù sao trong lòng Bùi Khiêm cũng hiểu rất rõ, với bạn với địch phải đối đãi khác biệt.
Mọi người cực khổ ra sức giúp mình quay phim điện ảnh flop giữa đường đốt tiền, nói không chừng còn phải vì bộ phim quá tệ gánh vác chút tiếng xấu, nếu Bùi Khiêm còn cho người ta một hành trình đòi mạng, vậy còn là người không chứ?
“Tổng giám đốc Bùi, ngồi thêm một chút được không?” Lý Thạch đến trước cửa nói.
Bùi Khiêm thấy hắn dường như có lời muốn nói, gật đầu: “Được.”
Hai người quay về quán ăn, tuỳ tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng lên một bình trà.
“Tổng giám đốc Lý, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Bùi Khiêm muốn bỏ qua những lời khách sáo kia, hắn còn muốn về nhà đi ngủ sớm một chút, sáng mai dậy sớm ôn tập.
Lý Thạch có hơi cảm khái: “Lúc trước tổng giám đốc Bùi nói sẽ chiếu cố việc làm ăn bên này nhiều một chút, ta còn cho rằng chỉ là một câu khách sáo, không ngờ tổng giám đốc Bùi thật sự rất có lòng.”
“Ta khai trương mới có hơn một tuần, tổng giám đốc Bùi đã bao hai lần rồi...”
Bùi Khiêm uống một ngụm trà, phát hiện trà này quả thực rất ngon: “Tổng giám đốc Lý, ta sớm đã nói ngươi tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, ta chỉ tụ tập ăn cơm bình thường mà thôi. Tổng giám đốc Lý, ngươi chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?
Lý Thạch mỉm cười, dường như đã hạ quyết tâm: “Tổng giám đốc Bùi, ta nghĩ kỹ rồi.”
“Hạng mục nhà ma của ngươi, ta định đầu tư một khoản!”
“Cho dù tiền này ném qua cửa sổ cũng không sao, xem như là lời cảm ơn với tổng giám đốc Bùi ngươi!”
Bùi Khiêm uống trà, trên đầu chậm rãi bay ra một dấu chấm hỏi.
Lời nói của Lý Thạch, một dấu chấm câu Bùi Khiêm cũng không tin.
Trên thương trường bàn chuyện làm ăn, tổng giám đốc Lý là nhà đầu tư lão làng, sao có thể lấy tiền đi đầu tư vào mấy hạng mục vừa nhìn đã biết không thể thu hồi vốn.
Trước đó rất lâu Bùi Khiếm đã tiết lộ chuyện nhà ma cho tổng giám đốc Lý, còn giả mù sa mưa mời hắn làm cùng, lúc đó tổng giám đốc Lý chỉ phá lên cười ha hả, hoàn toàn không tiếp lời.
Rất rõ ràng, Lý Thạch cảm thấy nhà ma này căn bản không thể làm nên trò trống gì, cho nên mới không muốn dính vào.
Vậy thì tại sao bây giờ hắn lại thay đổi chủ ý?
Hiển nhiên, “cảm ơn sự cổ vũ của tổng giám đốc Bùi” chỉ là một cái cớ, một câu nói cho qua mà thôi.
Lẽ nào, bởi vì Lý Thạch trải qua suy nghĩ và điều tra thời gian gần đây, nhìn thấy được khả năng thu lợi nhuận từ nhà ma?
Bùi Khiêm suy nghĩ kỹ lưỡng, gần đây bên phía Horror Hostel đã khởi công gần được một tháng rồi.
Bởi vì hiện tại chỉ làm mấy hạng mục nhỏ, cho nên tiến độ rất nhanh, nói không chừng mấy ngày nữa, một hai hạng mục nhỏ trong đó đã có thể trải nghiệm được đôi chút rồi.
Vậy thì tổng giám đốc Lý phái người đi điều tra một phen, đương nhiên sẽ phát hiện tổng giám đốc Bùi làm nhà ma vô cùng nghiêm túc, hơn nữa tiến triển rất nhanh...
Tóm lại, trong này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.
Bùi Khiêm thở dài một hơi: “Tổng giám đốc Lý, ta nhớ trước đây ngươi rất xem thường hạng mục nhà ma này, có thể nói ra lý do tại sao lại thay đổi chủ ý không?”
Ý của câu nói này chính là, tổng giám đốc Lý, ngươi cảm thấy hạng mục nhà ma này rốt cuộc đáng tin ở chỗ nào, ta sửa có được không?
Lý Thạch mỉm cười: “Cái này sao... nói ra thì có vẻ hơi hoang đường.”
Bùi Khiêm nở nụ cười nhẹ, trong lòng nghĩ, không sao, lý do có hoang đường hơn nữa cũng không sao, ta nhất định bảo đám người Trần Khang Thác sửa ngay!”
Lý Thạch tiếp tục nói: “Thực ra, ta xem trọng lại hạng mục nhà ma, không phải vì bản thân hạng mục nhà ma, mà là vì dạo gần đây ta mở quán ăn này có một vài cảm xúc.”
Bùi Khiêm: “?”
Cảm xúc mở quán ăn, có liên quan gì đến nhà ma?
Lý Thạch nói: “Quán ăn gia đình Mính Phủ mở cửa không thuận lợi, mấy hôm nay ta vẫn luôn suy đi nghĩ lại, tại sao chứ?”
“Nghĩ kỹ lại, mấu chốt nằm ở một vài chi tiết, những chi tiết này, trực tiếp ảnh hưởng đến trải nghiệm tiêu tiền của khách hàng, quyết định danh tiếng của quán ăn cao cấp...”
Lý Thạch nghiêm túc phân tích.
Bùi Khiêm uống trà, cố gắng duy trì biểu cảm của bản thân.
Tổng giám đốc Lý, ngươi thật sự nghĩ quá nhiều rồi! Quán ăn gia đình Mính Phủ khai trương không thuận lợi, hoàn toàn là vì hôm đó ta không cẩn thận dẫn theo tiểu Đường đến, ngộ thương đội bạn...
Nhưng mà chuyện này lại không thể nói rõ, chỉ có thể im lặng uống trà, nghẹn ở trong lòng.
Lý Thạch điên cuồng phân tích một loạt, lúc này mới cảm khái nói: “Cho nên, ta phát hiện thời điểm ban đầu tổng giám đốc Bùi mở nhà hàng Vô Danh khó khăn biết bao nhiêu.”
“Tình hình của nhà hàng Vô Danh lúc ban đầu, vô cùng giống với hoàn cảnh của nhà ma này!”
“Nhưng cho dù như vậy, nhà hàng Vô Danh cũng đã nổi tiếng!”
“Ta phát hiện, bất kể là hạng mục thiếu thực tế thế nào, chỉ cần qua tay tổng giám đốc Bùi, dường như đều như được rót linh hồn vào!”