“Tinh thần Đằng Đạt khuyến khích nghỉ ngơi và giải trí, nhưng không khuyến khích nghỉ ngơi và giải trí thuần túy, không mục đích, bởi vì nó sẽ chỉ hủy hoại con người mà thôi.”
“Sử dụng nghỉ ngơi và giải trí để đảm bảo sức khỏe thể chất và tinh thần, từ đó thực hiện giá trị của bản thân rõ hơn, đây mới là điều mà tinh thần Đằng Đạt thực sự đề xướng.”
Sau khi nghe những lời nói của Ngô Tân, Thôi Cảnh chìm sâu vào suy nghĩ.
Hành vi của tổng giám đốc Bùi, thì ra là có ý nghĩa này?
Những gì tổng giám đốc Bùi làm hôm nay rất đơn giản, chỉ là ném hắn vào phòng game, thư giãn cho tốt.
Nhưng hiện tại, trong lòng Thôi Cảnh có một cảm giác trống rỗng khó nói thành lời.
Tại sao lại như vậy?
Chỉ vì bản thân đang chơi, mà các tác giả khác đang đánh chữ?
Có một số yếu tố từ vấn đề này, nhưng không phải tất cả.
Kết hợp với những lời của Ngô Tân, Thôi Cảng đột nhiên ý thức được một vấn đề, giải trí và nghỉ ngơi của mình, đều là không có mục đích!
Cho nên mới luôn cảm thấy trống rỗng.
Nói về việc chợp mắt một tiếng vào buổi trưa đi.
Có một số người chợp mắt cả tiếng đồng hồ, là do thái độ trì hoãn, là vì trốn việc, nhưng sau khi hắn thức dậy, vẫn phải hoàn thành những công việc đó, hắn sẽ nghĩ, nếu buổi trưa mình không chợp mắt một tiếng, công việc hiện tại của mình có thể đã hoàn thành được một nửa ...
Lúc này, hắn sẽ cảm thấy trống trải, cảm thấy thời gian đã bị lãng phí.
Nhưng cũng có những người chợp mắt cả tiếng đồng hồ, là vì duy trì trạng thái tinh thần tốt hơn để hoàn thành công việc buổi chiều, sau khi hắn thức dậy sẽ tràn đầy tinh thần làm việc.
Vào lúc này, giấc ngủ trưa một tiếng đồng hồ có ý nghĩa rất lớn, hắn sẽ không vì vậy mà cảm thấy trống trải nữa.
Giải trí cũng giống như vậy.
Nghỉ ngơi và giải trí là một phần trong cuộc sống của con người, không thể thiếu đi được, nhưng chúng không thể trở thành toàn bộ cuộc sống.
Giá trị sau cùng của con người, còn phụ thuộc vào việc hắn sản sinh ra bao nhiêu thứ.
Đây là đạo lý rất đơn giản, nhưng Thôi Cảnh nhận ra trước đây hắn chưa từng nắm được.
Vì hắn được đền bù giải tỏa nên sống một cuộc sống không lo lắng gì, không thể tập trung tinh thần vào việc sáng tạo, nhưng mỗi ngày chơi game, vui chơi giải trí, cũng không mang lại cho hắn niềm vui nào, mà thay vào đó là sự trống rỗng vô tận.
Hắn chưa bao giờ hiểu ra sự trống rỗng của mình đến từ đâu.
Hôm nay tổng giám đốc Bùi ném hắn vào phòng giải trí chơi game nguyên một ngày, sau đó lại để cho Ngô Tân chỉ điểm một chút, lập tức khiến hắn sáng tỏ thông suốt.
Nghĩ đến đây, chân mày Thôi Cảnh giãn ra, nói ra những gì mình hiểu: “Vậy thì, tinh thần của Đằng Đạt hẳn là...”
“Khuyến khích nghỉ ngơi, khuyến khích giải trí.”
“Nhưng nghỉ ngơi và giải trí đều là để điều chỉnh trạng thái của bản thân, thực hiện giá trị của mình tốt hơn.”
Ngô Tân từ chối cho ý kiến: “Còn gì nữa?”
Thôi Cảnh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đặt tinh thần Đằng Đạt vào bản thân ta...”
“Lý do ta trở thành người đánh chữ chậm nhất trong lớp, là bởi vì ta không có tinh thần đó.”
“Việc nghỉ ngơi, giải trí của ta cũng chỉ là để tranh thủ thời gian và lười biếng, là kháng cự lại công việc, vì vậy nên thời gian của ta đã bị lãng phí, trên thực tế, nếu ta có thể kết hợp nghỉ ngơi giải trí và công việc lại với nhau, thì ta hoàn toàn có thể đảm bảo được thời gian nghỉ ngơi và giải trí hiện có, đồng thời, cải thiện đầu ra của ta...”
“Dạo gần đây ta bùng nổ quá nhiều, rất nhiều tình tiết và nội dung cũng không được suy nghĩ kỹ càng, đây cũng là kết quả đối lập giữa công việc và giải trí của ta tạo thành, là ta cần phải gấp rút điều chỉnh lại tâm trạng của mình...”
“Tóm lại.”
“Ta không cần phải chống cự lại, bài xích việc nghỉ ngơi và giải trí, cũng không cần vì vậy mà cảm thấy tội lỗi, mà là nên sử dụng chúng để duy trì trạng thái làm việc tốt hơn.”
“Đồng thời, cũng không cần lo lắng về số lượng chữ nhiều hay ít nữa, điều quan trọng hơn là chất lượng của nội dung ...”
“Ta nói đúng không?”
Thôi Cảnh nhìn Ngô Tân.
Ngô Tân khẽ cười: “Mỗi người đều có thể có câu trả lời khác nhau về tinh thần của Đằng Đạt, ta không có cách nào đánh giá cho sự lý giải của ngươi.”
“Chỉ cần ngươi cảm thấy đúng, vậy thì là đúng.”
Thôi Cảnh yên lặng không nói gì, một lát sau cảm khái nói: “Đằng Đạt thật sự là một công ty tương đối đặc thù.”
“Các công ty khác chỉ muốn dán khẩu hiệu lên tường, viết chúng vào sổ tay nhân viên và thậm chí yêu cầu tất cả nhân viên đọc thuộc lòng.”
“Nhưng Đằng Đạt lại che giấu tinh thần công ty, để cho nhân viên tự mình hiểu nó, giống như là ’giác ngộ’...”
“Ta đột nhiên có hứng thú, ngươi có thể nói ngắn gọn về công ty cho ta được không?”
......
Buổi chiều, Bùi Khiêm không đến Đằng Đạt, mà là đi tới đầu tư Viên Mộng, nghe Hạ Đắc Thắng báo cáo tình huống của “Học Bá Mau Đến”.
Bởi vì mấy ngày gần đây, chiến dịch quảng cáo của Học Bá Mau Đến đã triển khai, hơn nữa nó cũng trông khá “quá mức”.
Mấy ngày nay Bùi Khiêm chuẩn bị thi, có thể thường xuyên nhìn thấy áp phích của “Học Bá Mau Đến” trong trường học, cũng như các loại tờ rơi mà các học sinh phát, thậm chí có một số các bạn học xung quanh cũng đang đều thảo luận về nó.
Số liệu cụ thể thế nào thì không biết, nhưng ấn tượng đầu tiên mà nó mang lại cho mọi người là khá phổ biến.
Cho nên sau khi cân nhắc ưu nhược điểm, Bùi Khiêm vẫn quyết định đi một chuyến đến bên này trước, hỏi một chút tình huống của “Học Bá Mau Đến”.
Hạ Đắc Thắng bắt đầu giới thiệu tình huống của dự án với Bùi Khiêm, tuy rằng trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc, nhưng có thể mơ hồ thấy được hắn cũng không quá tự tin.
“Tổng giám đốc Bùi, trước mắt thế chiến dịch tuyên truyền của dự án chúng ta đã triển khai, đương nhiên, trước mắt chủ yếu vẫn là tập trung ở địa phương thành phố Kinh Châu....”