Hạ Đắc Thắng cảm giác thật sự là không thể tưởng tượng được mà, người khác gấp gáp đến đưa tiền cũng không cần hay sao?
Rốt cuộc thì trong hồ lô của tổng giám đốc Bùi là thuốc gì đây?
Hai ba triệu cứ như vậy không cánh mà bay, Bùi Khiêm cũng chẳng ừ hử lấy một câu, dáng vẻ vẫn vô cùng lạnh nhạt mà uống trà, thậm chí khóe môi còn cong lên thành nụ cười như có như không.
“Gọi tiếp đi.” Bùi Khiêm cảm giác chiến lược của mình thành công rồi!
Gọi điện thuyết phục tất cả mọi người rút vốn, để bọn họ đừng... mang phiền phức đến nữa!
Hạ Đắc Thắng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục gọi cho công ty đầu tư tiếp theo.
“Tổng giám đốc Trần! Đúng vậy, ta là Hạ Đắc Thắng, ta muốn trò chuyện với ngươi một chút về chuyện của ứng dụng ‘Học Bá Đến Mau’...”
Hạ Đắc Thắng tiếp tục dựa theo cách nói lúc nãy, đầu tiên là đơn giản hỏi thăm cái nhìn của đối phương đối với hạng mục này một chút, sau đó tiếp tục nói về việc vấn đề mà hạng mục này đang mắc phải, và lần đầu tư này có thể sẽ tồn tại mạo hiểu.
Tổng giám đốc Trần bên kia lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng “Ừ”, “À” vài lần.
Nói xong hết thảy, Hạ Đắc Thắng lẳng lặng chờ kết quả.
Nghe nhiều như vậy, vị tổng giám đốc Trần này chỉ sợ cũng sẽ giống như mấy ông chủ đầu tư của mấy công ty kia, bày tỏ “suy nghĩ thêm chút nữa.”
Cuối cùng, tổng giám đốc Trần bên kia điện thoại trầm ngâm chốc lát, rồi lên tiếng.
“Được, nếu đã như vậy thì... ta sẽ thêm tiền. Ban đầu đầu tư một triệu, bây giờ ta quyết định, đầu tư ba triệu!”
“Phụt!”
Bùi Khiêm vừa uống cạn một chén trà nhỏ, suýt nữa thì sặc chết.
Giỡn gì vậy trời?!
Đầu óc của tổng giám đốc Trần này có vấn đề rồi phải không?
Đã kể cho ngươi nghe nhiều vậy rồi, sao ngươi còn muốn tăng tiền lên vậy?
Hạ Đắc Thắng cũng rất bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời.
Tổng giám đốc Trần bên kia điện thoại cười cười, hỏi: “Sao hả, ta phải thêm tiền, các ngươi còn không vui sao?”
Hạ Đắc Thắng vội vàng trả lời: “Không không không, đương nhiên là cam tâm tình nguyện! Chỉ là, vì sao ngươi lại...”
Tổng giám đốc Trần cười ha ha một tiếng: “Ta sớm đã nghe tổng giám đốc Lý nói rồi, nói tổng giám đốc Bùi ông chủ Đằng Đạt là một người rất thú vị, lâu nay làm việc đều không thèm để ý đến lợi ích của mình, không thể không nói, làm ta bội phục lắm đấy.”
“Lần này cũng thế, công ty của những người khác kéo đầu tư, đều là ba hoa chích chòe thổi phồng hạng mục nhà mình, có chút công trạng, thì chỉ muốn thổi đến trời, trái ngược lại ngậm miệng không nói về vấn đề tai hoạ ngầm với mạo hiểm, chạy đi lừa gạt biết bao nhiêu tiền đầu tư còn lừa tâm thái làm việc của biết bao người.”
“Quý công ty thì không như vậy, trước khi đầu tư thì nói rõ ràng cái lợi cái hại của nó, rất là có khí phách của ‘Khương Thái Công câu cá’.”
“Chỉ dựa vào thái độ thế này, ta nghĩ rằng tầng quản lý hạng mục này của bên các ngươi rất rất có trách nhiệm! Có phong thái của tổng giám đốc Bùi!”
“Bởi thế nên ta muốn đầu tư ba triệu, nói thật thì, cái mà ta xem trọng không phải hạng mục của các ngươi, mà là nhóm người của các ngươi. Có một nhóm người kiên định làm việc của các ngươi, cho dù làm hạng mục nào thì cũng hoàn thành tất!”
“Cho dù lỡ như thất bại cũng không sao cả, đầu tư vốn mạo hiểm là có nguy hiểm mà, ha ha.”
Hạ Đắc Thắng bị làm cho cảm động: “Được thôi tổng giám đốc Trần! Tổng giám đốc Bùi của bọn ta nghe ngươi nói thế này, nhất định sẽ vui mừng bội phần!”
Bùi Khiêm cầm chén trà nhìn trời, có cảm giác nghẹn họng trăn trối.
Được lắm, lúc trước vất vả lắm mới khuyên được mấy nhà đầu tư này rút vốn, nhưng tất cả đều quay về từ chỗ từ trên người tổng giám đốc Trần!
Sau tổng giám đốc Trần, có một công ty không bị lay động, mức đầu tư vẫn cứ giữ nguyên như trước, mà một công ty khác cũng nâng mức đầu tư!
Sau khi tính toán, mức đầu tư không chỉ không đổi, trái lại còn nhiều hơn trước tám trăm nghìn!
Cúp điện thoại, Hạ Đắc Thắng hào hứng bật ngón cái: “Tổng giám đốc Bùi, chiêu lạt mềm buộc chặt này của ngươi, muốn người ta mắc câu, thật có thể khiến ta mở rộng tầm mắt!”
Bùi Khiêm: “...”
Hắn khoát tay áo, ỉu xìu hỏi: “Vậy nên, bây giờ hạng mục này đã cầm được bao nhiêu đầu tư?”
Hạ Đắc Thắng tính một chút: “Có lẽ hơn bảy triệu, tổng giám đốc Bùi!”
Bùi Khiêm ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa nhìn trời, nghẹn họng không nói gì.
Cái này là chuyện gì vậy trời!
Có lòng hảo tâm tử tế thuyết phục mấy người rút vốn, cuối cùng thế mà mỗi một người đều phụ lòng tốt của người ta!
Vẫn còn có người muốn tăng tiền? Thật đúng là điên rồ!
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa muốn đâm đầu...
Đã thế thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Bùi Khiêm uống cạn chén trà rồi đặt xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Được, không phải bọn họ đều muốn đầu tư hay sao? Cứ để bọn họ đầu tư đi!”
“Tiếp tục đốt tiền, đốt tới khi không còn dư đồng nào thì thôi!”
……
……
Trên đường về công ty, Bùi Khiêm vẫn còn đang khó chịu.
Mọi việc chẳng thuận lợi chút nào!
Bốt điện thoại công cộng đã thất bại rồi.
Trước mắt thì tiền đồ của học bá công cộng còn chưa biết thế nào.
Trong khoảng thời gian này, Mã Dương cũng đang vội lo chuyện sát hạch giống như Bùi Khiêm, gần đây cũng mới vừa làm xong.
Nhưng khi lo lắng đến việc trước mắt IOI hot ở thị trường Âu Mỹ, cùng với 35 triệu gần như cho không, đều do Mã Dương mà ra, Bùi Khiêm cảm thấy tạm thời không thể khôi phục tín nhiệm dành cho lão Mã rồi.
Vừa nghĩ tới Đằng Đạt - một công ty lớn như vậy, mấy nghìn nhân viên, vậy mà không tìm được một người thật sự đáng tin cậy, Bùi Khiêm cảm thấy lòng mình như bị dao cắt.
“Ừm? Đúng rồi, bây giờ Thôi Cảnh thế nào rồi?”
Đột nhiên Bùi Khiêm nghĩ đến vị bồ câu tinh anh này, như thể người sắp chết đuối vớ được cái phao cứu sinh vậy!