“Tinh thần của Đằng Đạt cổ vũ nghỉ ngơi, giải trí, cho rằng việc nghỉ ngơi, giải trí cao hơn làm việc, thậm chí sẽ áp dụng chính sách cưỡng chế nghỉ ngơi cho một vài nhân viên làm việc quá độ.”
“Hơn nữa, tinh thần của Đằng Đạt cũng không có nội dung rõ ràng, sẽ không xảy ra chuyện cứng rắn nhồi ép cho ngươi, nó giống như triết học và thiền định vậy, chủ yếu là hướng dẫn mọi người giác ngộ! Cách này có thể củng cố quan điểm chính xác vốn có của ngươi, thay đổi quan điểm phiến diện sai lầm của ngươi, thật sự có thể thay đổi cách tư duy của ngươi đó!”
“Đây là do tinh thần của Đằng Đạt chú trọng việc khai thác, đào tạo tiềm năng của các nhân viên viên, mà không phải dùng cách vắt kiệt để tiêu hao tiềm năng!”
“Đạo lý này thống nhất với quy luật sáng tác của văn học mạng, có lẽ có thể nói, chính là tiêu chuẩn trên toàn thế giới!”
Nghe Minh Vũ nói xong, các tác giả đều cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
Một lát sau đó, có người thở dài một tiếng: “Có đạo lý!”
“Được, ta cũng muốn nhanh chóng đến xem, rốt cuộc là có đỉnh cao như vậy không đây!”
“Ta cũng muốn đi!”
“Rốt cuộc tinh thần của Đằng Đạt là thứ gì vậy, đến ‘học tập’ một lần ắt sẽ biết ngay!”
Lúc này các tác giả mới ý thức được, lần này tới Kinh Châu, thu hoạch lớn nhất cũng không phải phòng tối của lớp học tập.
Công ty Đằng Đạt này ẩn chứa một tinh thần tài phú còn quan trọng hơn thế!
Thứ sáu, ngày 28 tháng 1.
Thôi Cảnh đi tới tầng 17 của Thần Hoa Hào Cảnh với vẻ hơi thấp thỏm, cũng chính là địa điểm làm việc của các bộ phận ở Game Đằng Đạt.
Bây giờ, chức vụ của hắn là “người quan sát đặc biệt”.
Quyền hạn tổng giám đốc Bùi giao cho khá rộng:
Thân phận “người quan sát đặc biệt” của Thôi Cảnh có thể tự do đi lại trong bất cứ bộ phận nào ở Đằng Đạt, không một người phụ trách nào được ngăn cản;
Tự lập kế hoạch làm việc cho mình, không cần báo cáo với bất cứ người nào;
Đãi ngộ tiền lương và các phúc lợi hoàn toàn kết nối với nhân viên chính thức;
Lúc đưa ra yêu cầu, các bộ phận phải phối hợp vô điều kiện.
Quyền hạn này khiến Thôi Cảnh nhớ tới khâm sai đại thần nắm giữ thượng phương bảo kiếm cực kỳ độc ác trong xã hội cũ, chỉ nghe thôi đã khiến người ta rùng mình.
Chỉ là, những quyền hạn này trông thì rất tốt, nhưng thực tế thì như thế nào?
Bản thân Thôi Cảnh cũng không thể nói rõ.
Một mặt, hắn cũng không biết mình có tài đức gì, có thể được tổng giám đốc Bùi coi trọng, lấy được một chức vụ quan trọng như vậy.
Mặt khác, hắn cũng lo lắng thân phận “bgười quan sát đặc biệt” của mình đến các bộ phận, sẽ bị loại bỏ.
Giống như khâm sai đại thần đến các nơi, những quan địa phương đó bề ngoài thì khách khí, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có những nhận xét nhỏ.
Cứ lấy bộ phận game hôm nay phải tới để nói.
Bộ phận game của Đằng Đạt là bộ phận nghiệp vụ có lai lịch lâu nhất của tập đoàn Đằng Đạt, mặc dù người phụ trách đã đổi mấy lần, nhưng cho dù đổi thế nào, thì bộ phận này vẫn là thế mạnh trong tập đoàn Đằng Đạt.
Huống hồ trong bộ phận này còn có mấy nhân viên kỳ cựu, đã ở đây từ khi công ty Đằng Đạt mới thành lập, rất thân quen với tổng giám đốc Bùi.
Hơn nữa, bộ phận game của Đằng Đạt cũng là bộ phận nghiệp vụ có lợi nhuận cao nhất, danh tiếng tốt nhất hiện giờ, còn gánh vác trọng tách chuyển vận nhân tài cho các bộ phận khác.
Người trong bộ phận game, có lẽ đều tự đánh giá mình rất cao nhỉ?
Lúc này đột nhiên một “người quan sát đặc biệt” xuất hiện, không chịu quản chế của bất cứ người nào, vừa không giúp được gì, còn yêu cầu những người khác phải phối hợp vô điều kiện.
Như vậy mà còn có thể hòa nhã ư?
Cho nên, Thôi Cảnh rất lo lắng, theo bản năng hơi muốn bỏ cuộc.
Nhưng vừa nghĩ tới việc mình có nhiệm vụ quan trọng trên người, phải hoàn thành cuốn sách ‘Trò Chơi Bươm Bướm’ này, cũng chỉ đành nhắm mắt đi vào trong.
Bố cục của tầng 17 và tầng 16 rất giống nhau, chỉ là độ nhiệt huyết với công việc của nhân viên bên này rõ ràng cao hơn.
Ở tầng 16 chủ yếu là các bộ phận nhân lực, hành chính, tài vụ, trước mắt ngoại trừ bộ phận tài vụ hơi bận rộn một chút, thì các bộ phận nhân lực và hành chính đều rất nhàn rỗi, cho nên bầu không khí khá thoải mái, có rất nhiều người đang xem phim, ngủ.
Còn bộ phận game ở tầng 17 bây giờ đang phụ trách phát triển GOG, tuần này mới vừa ra mắt bắt đầu kiểm tra nội bộ, có rất nhiều bug cần phải sửa.
Vì vậy, tất cả mọi người ở tầng này đều bận đến mức tối mặt tối mũi, thậm chí còn chẳng có ai ngẩng đầu lên nhìn Thôi Cảnh.
Lý Nhã Đạt đã đứng lên tiếp đón.
“Thôi Cảnh phải không? Xin chào, ta lên là Lý Nhã Đạt, bây giờ là người phụ trách của bộ phận game.”
Lý Nhã Đạt và Thôi Cảnh bắt tay nhau, rồi dẫn hắn tới phòng làm việc của mình.
Sau khi Nguyễn Quang Kiến rời đi, vị trí này vẫn luôn trống không, vừa hay cho Thôi Cảnh sử dụng.
Bầu không khí bài xích kháng cự trong suy nghĩ của Thôi Cảnh không hề xuất hiện, xem ra người của bộ phận game vẫn rất hoan nghênh một “người quan sát đặc biệt” như hắn.
Đương nhiên, cũng có thể là biểu hiện bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống vị trí làm việc, Thôi Cảnh cảm thấy có vài lời nhất định phải nói trước: “Về trách nhiệm của chức vụ này của ta, trước đó ta đã nói rồi, hy vọng mọi người có thể phối hợp với ta một chút trong khi thu thập tài liệu...”
Thôi Cảnh còn chưa dứt lời, Lý Nhã Đạt đã gật đầu, mỉm cười nói: “Đương nhiên, tất cả mọi người đều sẽ phối hợp với công việc của “người quan sát đặc biệt” vô điều kiện.”
“Ngươi yên tâm, các bộ phận trong nội bộ Đằng Đạt đều là bộ phận anh em, nếu như “người quan sát đặc biệt” là chức vụ do tổng giám đốc Bùi lập ra, vậy thì chắc chắn là có ý nghĩa rất quan trọng với cả công ty, tất cả bộ phận đều sẽ dốc hết sức để phối hợp.”
Nghe xong lời nói bày tỏ thái độ của Lý Nhã Đạt, trong lòng Thôi Cảnh thanh thản hơn nhiều.