Giả sử nếu ngươi biến GOG thành game mobile thì sẽ ra sao?
Vậy thì sẽ nhanh chóng vượt qua được đối thủ!
Hiện tại trên lĩnh vực game mobile vẫn chưa có game nào tương tự như vậy, nếu chuyển GOG sang đó, cho dù lối chơi không quá phong phú, chỉ cần đảm bảo có thể vận hành ổn định, hiển nhiên có thể chém giết khắp nơi.
Đợi sau khi GOG nhanh chóng chiếm được vị trí thống trị trong lĩnh vực game mobile, đương nhiên sẽ ảnh hưởng trở lại đến lĩnh vực PC.
Thử nghĩ mà xem, giả sử có một người chơi đã chơi GOG trên điện thoại di động, mà lần đầu tiên hắn chơi một game tương tự trên PC, thì hắn sẽ chọn một GOG có nhiều tướng và các loại skin khác nhau khi chơi trên điện thoại di động hay IOI với tất cả tướng mà hắn không hề biết, tất cả đều phải bắt đầu từ con số không đây?
Nhận thức chung của trong ngành công nghiệp game hiện tại là biến các game PC đang thành công thành webgame, biến webgame thành công thành game mobile, như vậy có thể thăng tiến từng chút một, thay đổi nền tảng mới có thể khiến các game cũ được tỏa sáng thêm một lần nữa.
Đây là phương thức tư duy.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không có gì là tuyệt đối.
Nếu như nền tảng PC và nền tảng mobile đều không có sự xuất hiện của một game đỉnh cao thống trị mọi nền tảng, ai dám nói chắc game không thể xuất hiện trên nền tảng mobile trước, rồi mới xuất hiện trên nền tảng PC?
Bùi Khiêm ngáp một cái trong văn phòng làm việc.
Luồng gió ấm trong công ty làm cho ai ai cũng ngủ gà ngủ gật.
Tuy rằng ngày đầu tiên đi làm đã lười biếng đã có chút không thích hợp, nhưng Bùi Khiêm quả thật không có công việc để xử lý.
Mặc dù cảm thấy có rất nhiều công việc cần phải làm, như có vô số con dao sắc nhọn đẫm máu đang chực chờ đâm sau lưng, nhưng suy nghĩ kĩ lại, vẫn thật sự nghĩ không ra nên làm những gì.
Mở trang web tpdb, xem còn có dự án nào cần phải “cải thiện”.
Sau đó ánh mắt của Bùi Khiêm lập tức chú ý vào quán cà phê Internet Netfish.
Nhớ lại rồi, trước đó hắn mong muốn mở một quán cà phê Internet Netfish gần nhà cha mẹ!
Gần căn nhà mới mua cũng phải mở một quán, lo trước tính sau, sớm có dự tính.
Tóm lại, sau này bất kể là sinh sống ở đâu, bước ra khỏi nhà vài bước mà tìm được một quán cà phê Internet Netfish thì mới được.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm lập tức gửi cho Trương Nguyên một dòng tin nhắn, bảo hắn đi một chuyến đến đây.
Trương Nguyên những lúc bình thường đều chờ ở quán cà phê Internet Netfish cửa hàng đại học Hán Đông, xử lý những vấn đề liên quan đến quán cà phê Internet Netfish và lắp ráp máy tính ROF, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vì thế, trong vòng vài phút đồng hồ là đã đến.
“Bàn giao công việc như thế nào rồi?”
Trương Nguyên vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Bùi Khiêm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tổng giám đốc Bùi, hôm nay mới ngày đầu tiên đi làm...”
Trương Nguyên hơi cạn lời, đồng thời còn lộ ra một chút gì đó không cam lòng.
Sau khi được bình chọn là một nhân viên xuất sắc, Trương Nguyên nhận được một triệu quỹ Ước Mơ, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn buộc phải từ bỏ tất cả các chức vụ của quán cà phê Internet và lắp ráp máy tính ROF.
Tất nhiên là Trương Nguyên không mấy vui vẻ.
Bởi vì bất kể là quán cà phê Internet Netfish hay là lắp ráp máy tính ROF, hắn đều hoàn thành một cách hoãn mỹ, cho dù tiền lương và đãi ngộ phúc lợi của hắn một chút không thay đổi, hắn cũng không muốn đổi chức vị khác.
Nhưng mà, Bùi Khiêm chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bởi vì đứng đầu vị trí trong thiết lập ban đầu của chế độ đào thải, chính là vì đào thải những người này!
Được bình chọn là nhân viên xuất sắc, chứng minh được hắn đã hoàn thành xuất sắc trên vị trí này, vì vậy đối với tổng giám đốc Bùi mà nói, nhân viên này đã uy hiếp mình rất nhiều trong vòng nửa năm qua, chắc chắn phải sắp xếp rõ ràng cho hắn.
Vì vậy, nhất định loại bỏ tận gốc Trương Nguyên với tốc độ nhanh nhất.
Bùi Khiêm có thể nhìn ra sự không vừa lòng ở Trương Nguyên, sắc mặt khó chịu: “Hiệu suất quá chậm, cho ngươi thời gian ba ngày để hoàn thành nốt bàn giao công việc, từ bỏ hết tất cả công việc của quán cà phê Internet Netfish và lắp ráp máy tính ROF, sau đó mang danh sách đề bạt nộp lên bộ phận nhân sự.”
Trương Nguyên không còn điều gì để nói, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Khiêm nói thêm: “Đúng rồi, trong lúc bàn giao thuận tiện nói với người phụ trách mới một tiếng, ở hai địa điểm này mở thêm hai quán cà phê Internet Netfish 1.0.”
Bùi Khiêm chỉ ra vị trí chỗ ở của cha mẹ và căn nhà mới mua của mình trên bản đồ.
Trương Nguyên quan sát hai địa điểm này, hơi bối rối.
Một nơi là huyện nhỏ ngoài Kinh Châu, một nơi là ga đường sắt còn chưa được khai thông gần Kinh Châu.
Hai địa điểm này có lợi thế vị trí gì đặc biệt mà đáng để tổng giám đốc Bùi đặt biệt nhấn mạnh mỗi nơi phải mở một quán cà phê Internet Netfish?
Phải hiểu được rằng, lần trước tổng giám đốc Bùi qua hỏi tình hình của quán cà phê Internet Netfish, nhưng mà “khu phức hợp Netfish” được mở ở thành phố Lâm Thành, được đầu tư tới hàng triệu đồng, theo lý mà nói việc lựa chọn địa điểm của hai quán cà phê Internet nhỏ này, tổng giám đốc Bùi không cần thiết qua hỏi mới đúng.
Nhưng mà Trương Nguyên sớm đã quen với kĩ năng lựa chọn địa điểm đặc biệt của tổng giám đốc Bùi, cho nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ ghi chép lại, chuẩn bị bàn giao cho người kế nhiệm của mình.
Sắp xếp xong công việc của quán cà phê Internet Netfish, Bùi Khiêm lại hỏi thêm: “Đã nghĩ làm thế nào để tiêu hết quỹ Ước Mơ chưa? Yên tâm, nếu như một triệu không đủ, còn có thể tăng thêm.”
Một trăm triệu quỹ Ước Mơ là tiêu chuẩn thành lập ở thời kỳ đầu của tập đoàn Đằng Đạt, vào lúc đó ngành công nghiệp của Đằng Đạt còn chưa lớn mạnh bằng bây giờ, để có được một triệu cũng không phải là việc dễ dàng gì.