“Đúng vậy, ta cảm thấy cuốn sách mới của anh Thôi đi đúng hướng rồi, lúc trước hắn viết huyền huyễn, tuy viết cũng hay nhưng cũng có rất nhiều người viết hay hơn hắn. Nhưng chuyển đề tài, lập tức thành hạc đứng giữa đàn gà rồi! Ta chưa bao giờ thấy có người viết đề tài đô thị như thế này!
“Nó đã thống trị bảng xếp hạng sách mới trong một tuần rồi, kể từ khi cuốn sách được phát hành vào đêm giao thừa, số liệu đã tăng vọt, quá đỉnh rồi.”
“Chủ yếu là do cách viết tương đối mới, tiết tấu cũng tốt, đáng học hỏi!”
“Có thể thấy trang web cũng đang lăng xê nó, ta có dự cảm, cuốn sách của anh Thôi nhất định sẽ trở nên rất nổi tiếng, nói không chừng có thể sẽ phá vỡ rất nhiều kỷ lục của trang web!”
“Dựa theo tốc độ mỗi ngày cập nhật mười ngàn chữ hiện tại, đến cuối tháng này là có thể lên kệ được rồi, đến lúc đó sẽ biết nó đỉnh như thế nào!”
“Cơ mà, sách của Minh Vũ gần đây cũng đang tăng hạng, ta lướt đọc bình luận của độc giả, họ đều nói rằng tình tiết gần đây viết khá tốt.”
Các tác giả đều đang phát biểu ý kiến của riêng mình.
Khi một cuốn sách hot dẫn đầu xu hướng xuất hiện trên internet, các tác giả chắc chắn đều sẽ nghiên cứu, thảo luận, cố gắng rút ra một số kinh nghiệm từ trong đó.
Thôi Cảnh không có ở đây, hắn vẫn đang thu thập tư liệu từ bộ phận Game Đằng Đạt.
Minh Vũ thì có ở đây, hắn cũng đang đọc cuốn sách mới “Trò Chơi Bươm Bướm” của Thôi Cảnh cùng với những người khác.
Nghe có người nhắc đến mình, Minh Vũ xúc động nói: “Đúng vậy, không thể không nói, việc học tập tinh thần Đằng Đạt khoảng thời gian trước đã giúp ta tiến bộ rất nhiều!”
“Cũng không chỉ có ta, Tiểu Trùng, Long Gia và Tòng Tâm Cư cũng tham gia lớp học tinh thần Đằng Đạt rồi hay sao? Thành tích của các ngươi hẳn là đã có tiến bộ đúng không?”
Tiểu Trùng gật gật đầu: “Ừm, gần đây lượt đăng ký đúng là có tốt lên.”
Long Gia vuốt râu mép trên cằm: “Số liệu có tốt lên, chỉ là ta vốn là viết tình tiết nhỏ sảng khoái mà thôi, không biết có phải là do tinh thần Đằng Đạt hay không. Còn những phương diện khác...Gần đây ta viết càng ngày càng mượt, càng thật.”
Tòng Tâm cắm đầu cắm cổ ăn cơm: “Chỉ số của ta không có thay đổi gì hết, nhưng ta nghĩ chủ yếu là do gần đây ta sắp xếp cốt truyện không tốt lắm, ta điều chỉnh điều chỉnh lại, thành tích hẳn là sẽ có chỗ để cải thiện.”
Các tác giả khác đều lộ ra biểu cảm ghen tị.
“Xem ra thực sự có ích đấy!”
“Đúng đó, anh Thôi là người đi đầu tiên, lại nhận được chức vụ ‘quan sát viên’, có thể tiếp thu sâu sắc tinh thần này, vì vậy tiến bộ nhanh nhất; Minh Vũ Cự, Tiểu Trùng, Long Gia và Tòng Tâm Cự cũng tham gia huấn luyện tinh thần Đằng Đạt, thành tích cũng có thay đổi! Cho dù điểm số không thay đổi nhiều, nhưng ít nhất tâm lý đã ổn định!”
“Xem ra huấn luyện này thật sự có hiệu quả!”
“Ta có hơi ngứa ngáy rồi, huấn luyện tinh thần Đằng Đạt thứ hai này ta đặt trước rồi, mọi người đừng tranh với ta nữa!”
“Vậy thì không được, ta cũng muốn đi! Mọi người tự dựa vào khả năng của mình!”
Chạng vạng.
Tầng 16 Thần Hoa Hào Cảnh, bộ phận nhân sự tập đoàn Đằng Đạt.
Đã đến thời gian tan ca.
Tác giả Điểm Kết đến tham dự tập huấn hôm nay có vài người đứng dậy lưu luyến không nỡ từ biệt với Ngô Tân.
“Vô cùng cảm ơn!”
“Lớp học tinh thần Đằng Đạt hôm nay, thật sự khiến ta được lợi không ít!”
“Ta cảm thấy ngươi giảng giải cực kỳ tốt, sau khi ta trở về sẽ lập tức thử nghiệm viết chậm lại một chút, xử tốt tiết tấu của cốt truyện trong sách! Sau đó thử viết vài tình tiết mới, đột phá bản thân một chút!”
Ngô Tân cười khẽ: “Không cần khách sáo, truyền đạt tinh thần Đằng Đạt, là việc trong phận sự của mỗi một nhân viên Đằng Đạt!”
Khoảnh khắc này ánh nắng chiều ta xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người hắn, dường như khoác lên cho hắn một luồng hào quang ngũ sắc, ngập tràn thiền ý.
Tiễn vị tác giả này xong, lúc này Ngô Tân mớ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca.
Bởi vì tuyển dụng của Đằng Đạt cố định một năm hai lần, cho nên bình thường chuyện của bộ phận nhân sự không phải quá nhiều, hiện tại Ngô Tân đã trở thành “huấn luyện viên tinh thần Đằng Đạt” chuyên nghiệp, phụ trách giảng giải tinh thần Đằng Đạt cho các tác giả Điểm Kết, đồng thời dùng tinh thần Đằng Đạt chỉ dẫn việc sáng tác cho bọn họ.
Trong quá trình chỉ dẫn Ngô Tân phát hiện ra, bản thân lại có tinh tiến với việc lĩnh ngộ tinh thần Đằng Đạt.
Loại cảm giác này, giống như là cao tăng giảng thiền cho người khác, độ được càng nhiều thương sinh, phật lý của bản thân cũng sẽ càng tinh thuần.
Nếu nói lúc ban đầu giảng giải tinh thần Đằng Đạt với Thôi Cảnh vẫn có chút lạ lẫm, vậy thì gần đây, hắn đã hoàn toàn nắm vững kỹ xảo.
Tổng kết lại chính là mười sáu chữ chân ngôn.
Ám thị là chính, hướng dẫn là phụ, tùy tài mà dạy, khác đường cùng đích!
Trong quá trình giảng dạy Ngô Tân đã phát hiện, vấn đề những tác giả này gặp phải thực ra khác biệt cực kỳ lớn.
Giống như Thôi Cảnh, vấn đề chủ yếu là hắn không có phương hướng, không có động lực.
Mà Minh Vũ hắn có động lực dồi dào cũng rất nỗ lực, nhưng phương thức nỗ lực không đúng.
Về phần vị hôm nay đến, lại là không quá tự tin với bản thân, lúc viết sách quá bảo thủ, không dám thử nội dung mới.
Những nguyên nhân này là do Ngô Tân quan sát có được trong quá trình trò chuyện với bọn họ, đương nhiên trong lòng những người này cũng đều rất rõ ràng.
Dù sao mỗi một tác giả đều hi vọng bản thân có thể viết một quyển sách phong thần, ít nhiều cũng từng suy nghĩ về thiết sót của bản thân trên phương diệt viết lách.
Ngô Tân chỉ cần dẫn dắt đôi chút, lập tức đã có thể xác định mấu chốt của bọn họ ở đâu.
Trong quá trình này Ngô Tân phát hiện, vấn đề của bọn họ đều có thể dùng tinh thần Đằng Đạt để giải quyết!
Hiển nhiên đây không phải trùng hợp.
Đây là bởi vì tinh thần Đằng Đạt chính là một loại phương pháp luận, cảnh giới tư tưởng của nó đã tăng lên đến triết học cao độ, có tính tương thích phổ biến nhất định!