Bởi vì hắn biết, với tính cách của tổng giám đốc Bùi làm gì cũng yêu cầu làm đến chân thiện chân mỹ, hạng mục nhà ma chắc chắn cũng sẽ làm đến cực kỳ khủng khiếp!
Nhưng mà sau khi xem xong tờ đơn này, ngược lại có chút chênh lệch với trong kỳ vọng của hắn.
Trước mắt trên cơ bản nhà ma có ai đặc điểm đáng sợ nhất, một là lưu trình dài, một là có lượng lớn nhân viên làm việc tương tác với du khách.
Nhưng mà hạng mục này của Horror Hostel lại hoàn toàn tương phản.
Từ hạng mục trên tờ giấy này có thể nhìn ra được, thời gian mỗi một hạng mục trong những khiêu chiến này đều không phải quá dài, có thể kết thúc từ năm đến tám phút, cộng hết toàn bộ lại cũng chỉ tầm nửa tiếng đến bốn mươi phút.
Hơn nữa, xem ra vốn không tồn tại kiểu chơi “nhân viên giả ma bắt người”.
Chuyện này khiến tổng giám đốc Lý yên tâm không ít.
Thoạt nhìn, hạng mục này chủ yếu là để thu được tư cách khiêu chiến hạng mục thứ ba, cho nên mức độ đáng sợ rất vừa phải.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thạch đã hơi nắm chắc.
Vốn thứ hắn muốn là nếu hạng mục này thực sự quá khủng khiếp, vậy thì không trải nghiệm nữa, nghĩ cách khác nói suông từ trong miệng tổng giám đốc Lý.
Nhưng hiện tại nếu hạng mục này đã không khủng khiếp là bao, vậy thì có thể lấy đây làm chút ẩn ý.
“Tổng giám đốc bùi, nếu ta kiên trì hoàn thành toàn bộ quá trình, có thể đổi một phần thưởng khác không? ‘Tư cách khiêu chiến hạng mục thứ ba’ hoàn toàn không có ý nghĩa gì với ta hết.” Lý Thạch hỏi.
Bùi Khiêm gật đầu: “Đương nhiên có thể, tổng giám đốc Lý ngươi muốn phần thưởng gì? Hay là ta cho ngươi một VIP cả đời của Horror Hostel, có thể đến trải nghiệm miễn phí bất cứ lúc nào?”
Mặt Lý Thạch đen lại: “Ta cần cái đó làm gì! Chê mạng mình quá lâu sao?”
“Khụ khụ, chi bằng vậy đi, nếu ta có thể may mắn kiên trì tiếp tục trong hạng mục này, tổng giám đốc Bùi có thể nói với ta vài câu thực lòng, liên quan đến hạng mục Học Bá Đến Mau này không, đầu tư Viên Mộng rốt cuộc có phải muốn bán ra kiếm lời rồi bỏ chạy không?”
Trong lòng Bùi Khiêm cười ha ha, yêu cầu đơn giản này của tổng giám đốc Lý thực sự là gãi đúng chỗ ngứa.
Cho dù tổng giám đốc Lý không chủ động hỏi, Bùi Khiêm vốn cũng định để lộ chút manh mối cho hắn.
“Không thành vấn đề.” Bùi Khiêm đáp lời.
Lý Thạch bật ngón tay cái: “Tốt! tổng giám đốc Bùi quả nhiên sảng khoái! Vậy ta lập tức và trải nghiệm, tổng giám đốc Bùi tuyệt đối không được nuốt lời.
Hai ngươi đều ấp ủ mưu mô, Lý Thạch nghiêm túc thực hiện yêu cầu đã viết trên tờ giấy này, sau tầm một giây, bản thân tự nhẩm mấy lần, cũng xem là đã nhớ kỹ toàn bộ.
“Ta đã chuẩn bị xong rồi.” Lý Thạch đứng dậy.
Bùi Khiêm gật đầu: “Tổng giám đốc Lý mời.”
Lý Thạch tự tin ngập tràn đi về phía cửa vào hạng mục thứ hai nghênh ngang mà vào.
“Trên miệng nói sợ, bước chân lại rất kiên định... Tổng giám đốc Lý chắc sẽ không giống Nguyễn Kiến Quang, là một thứ ‘giả heo ăn thịt hổ’ đó chứ?”
Bùi Khiêm đột nhiên có chút không tự tin về hạng mục của Horror Hostel.
Nhưng mà hắn vừa đi đến trước màn hình giám xác, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thét thảm thiết chấn động.
“Á!!!!!!!”
Nhìn lên trên màn hình giám sát, tổng giám đốc Lý vừa mới đi vào chưa đến một phút đã ngã nhoài cả người trên đất, hai tay liều mạng che sau cổ.
Bùi Khiêm chú ý đến, hạng mục đầu tiên tổng giám đốc Lý ngẫu nhiên đến là “trần nhà”.
Lúc vào trong phòng, du khách phải cong eo đi nhặt một quyển bút kí rách nát dưới bàn, mà lúc này trên trần nhà vừa a rơi xuống một giọt nước, nhỏ lên trên cổ của du khách.
Du khách lúc này sẽ vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tấm ván của trần nhà đã bị dời đi, bên trên là một cái đầu trợn tròn hai mắt, chảy ra huyết lệ.
Rõ ràng, lúc tổng giám đốc Lý ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cái đầu đó, cho nên đã bị doạ đến vừa la hét vừa lùi lại, sau khi ngã ra trên đất, vô thức muốn lâu đi ‘vết máu’ rơi trúng sau ót.
Nhìn đến đây, Bùi Khiêm đã yên tâm rồi.
“Xem ra mức độ khủng khiếp của Horror Hostel không thành vấn đề, là Nguyễn Quang Kiến có vấn đề...”
Sau hai mươi phút, hai người Trần Khang Thác và Hách Quỳnh một trái một phải, kéo tổng giám đốc Lý hai chân mềm nhũn ra ngoài.
Bùi Khiêm vội vàng đưa nước trà: “Tổng giám đốc Lý, mau uống nước ấm.”
Lý Thạch ngồi trên ghế, hai tay đón ly trà uống một hớp, sắc mặt trắng bệch chẳng mảy may chuyển biến tốt.
“Tổng giám đốc, cảm thấy đỡ chút nào chưa?” Bùi Khiêm lo lắng hỏi han.
Lý Thạch có sức vô lực xua xua tay, ngay cả sức để nói chuyện cũng không còn.
Quá đáng sợ rồi!
Ban đầu Lý Thạch suy nghĩ rất đơn giản, không phải chỉ nửa tiếng thôi sao? cắn răng một cái không phải là qua rồi à?
Hơn nữa hắn còn chơi tâm cơ với tổng giám đốc Bùi, nói là “kiên trì tiếp tục trong hạng mục này” thay vì “qua cửa”, cũng chính là nói chỉ cần kiên trì đến cuối cùng, cho dù không hoàn thành những khiêu chiến đó, cũng xem như thắng lợi.
Nhưng mà, lý tưởng rất phong phú, hiện thực lại rất tàn khốc.
Sau khi Lý Thạch đi vào hạng mục đầu tiên đã bị dọa đến bán sống bán chết, kiên trì đến hạng mục thứ tư đã hoàn toàn chống đỡ không nổi nữa, hai chân mềm nhũn bỏ cuộc tại chỗ, được Trần Khang Thác và Hách Quỳnh đỡ ra ngoài.
Lý Thạch chưa hết hoảng hốt trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Bất cứ lúc nào cũng không được đánh giá thấp tổng giám đốc Bùi!
Lấy nhà ma này ra nói, bề ngoài thoạt nhìn chẳng có gì khủng khiếp, quá trình không phải dài, cũng không có nhân viên làm việc giả ma giả quỷ, nhưng lúc thật sự dấn thân vào hoàn cảnh đó, lại đủ doạ người ta sợ đến bán sống bán chết!
Nhớ kỹ lại thì những hạng mục này quả thực không quá phức tạo, nhưng lại ngập tràn các kiểu ám thị tâm lý.
Nói trắng ra chính là nghĩ đủ mọi cách, khiến du khách tự mình dọa mình!
Phải nói là hiệu quả vượt bậc.
Hai tay tổng giám đốc Lý cầm ly trà run lẩy bẩy, cảm thấy bản thân phải có ít nhất hơn một tháng thường xuyên giật mình từ trong mơ rồi.