Tìm kiếm một lát ở trên mạng thì Bùi Khiêm phát hiện, có không ít nhà phê bình điện ảnh đều đã viết bình luận phim về ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’.
Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, dù sao dạo này cũng chẳng có phim gì lên sóng gì hay, những nhà phê bình điện ảnh này cũng đều tròn mắt ra chờ cả, nên thấy có một bộ phim có suất chiếu nhiều thế này chắc chắn là sẽ đi xem thử.
Bùi Khiêm nhập từ khóa ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ vào, hắn nhìn lướt qua từng tiêu đề một.
“Hàm nghĩa ba tầng của ‘Ngày Mai Tươi Đẹp’”
Cái này nhìn cái là biết không được rồi.
“Rốt cuộc chủ nghĩa tiêu phí sẽ mang đến cho chúng ta cái gì?”
Cái này chắc chắn cũng không được.
“Mặt tối của khoa học kỹ thuật trong mắt người theo chủ nghĩa bi quan”
Vẫn chưa được!
Bùi Khiêm nhìn một loạt mấy bình luận phim, đánh trượt luôn ngay từ phần tiêu đề.
Nhìn từ từ khóa trong những tiêu đề này là nhìn ra được, “Hàm nghĩa ba tầng”, “Mặt tối của khoa học kỹ thuật”, “Chủ nghĩa tiêu phí” gì gì đó, tưởng tượng một chút là nghĩ ra ngay được phần chính văn của những bình luận phim này sẽ có nội dung như thế nào!
Chẳng cần phải đưa tiền làm gì, bởi vì những người này đã lý giải vượt mức rồi!
“Đám nhà phê bình điện ảnh các ngươi, cả ngày đều đang nghĩ cái gì thế không biết!”
“Hết hàm nghĩa sâu sa lại tới chủ nghĩa bi quan, các ngươi không thể phân tích hàm nghĩa ở bề mặt được à? Không đi phân tích độc tính của nó sao???”
Bùi Khiêm rất là cạn lời, không ngừng cố gắng tìm tiếp.
Hắn đang tìm loại bình luận mà vừa nhìn đã biết chê phim thậm tệ, hơn nữa số lượt nhấn like và trả lời khá nhiều.
Loại comment này sau khi xoay ngược lại mới tạo ra hiệu quả rõ ràng được, thế mới làm khán giá ý thức được bộ phim này mời seeding một cách đầy rõ ràng!
Chuyển hai, ba trang liên tiếp những vẫn không tìm được comment nào có giá trị lắm.
Bùi Khiêm đành phải sàng chọn theo chấm điểm, sắp xếp từ thấp đến cao, xem từ đánh giá một sao trước đã.
Quả nhiên, cách bình luận ở đây trông bình thường hơn nhiều.
“Tác phẩm thất bại có sức tưởng tượng thiếu thốn”
“Không có logic tí nào hết, trăm ngàn chỗ hở”
“Hợp cho thanh niên xem, chỉ xem được mười phút đồng hồ là không xem nổi nữa”
“Thấy Lộ Tri Diêu là cho một sao!”
Bùi Khiêm hài lòng gật đầu, ừm, đây mới là cách bình luận nên có chứ!
Đáng tiếc loại đánh giá thế này ít quá, hơn nữa cũng không có mấy comment, có vẻ tất cả mọi người đều gù đầu vào cho đáng giá thấp, cũng chẳng muốn đối đầu với những tác giả của bình luận phim khen hay kia.
Bùi Khiêm nhấn bừa vào xem thì thấy đúng là không hợp với yêu cầu của mình lắm.
Những người bình luận cho một sao ngốc nghếch thế này hầu hết đều mang theo sắc thái chủ quan cực mạnh, cách quan sát vấn đề như bị lá che mắy không thấy Thái Sơn vậy, cứ thấy tình tiết nào không hợp ý mình là gù đầu đánh giá một sao, thế nên nội dung trong bình luận phim cũng tràn đầy sự thành kiến.
Loại bình luận phim này cùng lắm thì cũng chỉ là để trút bỏ một vài cảm xúc của bản thân thôi, trên thực tế thì rất khó dẫn đường những người xem khác.
Trình độ thấp quá, không được.
Loại người này nhìn là biết không có văn hóa gì rồi, dù có nhét tiền cho thì chắc chắn cũng không viết ra được bình luận phim có thể dấy lên tranh luận, sẽ chỉ bị chìm trong những khen ngợi năm sao nhiều mênh mông, không làm được chuyện gì thôi.
Thậm chí khán giả cũng sẽ chẳng nhận ra tác giả của bình luận này đã sửa bình luận phim của mình.
Bùi Khiêm nghĩ một hồi, quyết định tìm trong khoảng đánh giá ba sao.
Lần này, cuối cùng cách bình luận cũng hợp ý Bùi Khiêm!
“Sâu sắc giả”
“Có vẻ tất cả mọi người đều thấy ngại khi nói không hay nhỉ? Vậy hãy để ta làm “đứa trẻ vạch bộ quần áo mới của Hoàng đế lên” vậy”
“Sạn quá nhiều, cố tạo nên bi kịch qua việc khắc hoạ hai phế vật”
Nhìn những tiêu đề của comment này, giờ Bùi Khiêm chỉ có một loại cảm giác thôi, đó chính là rất hợp ý ta!
Hơn nữa bên dưới những comment này có rất nhiều người tranh cãi, có hơn mấy trăm lượt like và mấy trăm lượt dislike, hiển nhiên những tác giả của bình luận phim này có độ nổi tiếng không tệ, hơn nữa điều mà họ viết ra đã có tính gây tranh luận sẵn rồi.
“Được đấy, mấy người này đều là hạt giống tốt, chọn một từ trong số này trước, nếu như không được thì lại đổi!”
Bùi Khiêm mở bình luận phim thứ nhất ra trước, cũng chính là người muốn làm “đứa trẻ vạch bộ quần áo mới của Hoàng đế lên” kia.
“Có vẻ như trên Weibo chỉ toàn khen thôi, thổi phồng tâng bốc nó lên thành một bộ phim vô cùng kỳ diệu. Ban đầu ta cũng ôm trong mình một loại tâm trạng đầy nghiêm túc như đi hành hương tới xem, nhưng kết quả trả lại cho ta lại là sự thất vọng.”
“Xem hết bộ phim này, ta cũng chỉ có một cảm giác thôi: Có phải khi trồng trọt Hoàng đế dùng cuốc vàng không?”
“Khoa học kỹ thuật đã phát triển như thế rồi mà còn để dân chúng ở dưới tầng chót phải ăn cơm cứu tế, còn không được bỏ qua quảng cáo nữa? Thậm chí còn để người ở những tầng lớp khác nhau ra ngoài vào những giờ khác nhau? Không hợp lý tí nào!”
“Còn nữa, trong bộ phim này có đủ loại quảng cáo luôn, chèn quảng cáo vào thì cũng thôi, nhưng con mẹ nó người xem còn phải xem quảng cáo cùng với nhân vật chính nữa, điên mẹ nó rồi!”
“Nói trắng ra thì đây là một câu chuyện cũ rích kể về một người bình thường bị cắm sừng chứ gì nữa? Trong tiểu thuyết mà viết thế này thì kiểu gì cũng bị mắng cho thối mũi, nhưng quay thành phim thì lại trở nên nội hàm sâu sắc á? Các ngươi có bị tinh thần phân liệt không vậy?”
Bùi Khiêm đọc rồi gật đầu lia lịa.
Đương nhiên, không phải là Bùi Khiêm đồng ý với cách nói của người này, hắn chỉ cảm thấy mình tìm đúng người thôi.
Rất hiển nhiên, đây là một người cố chấp sống ở trong thế giới của mình, nói ngắn gọn lại thì là loại người theo kiểu “Thế giới này phải vận chuyển theo cách mà ta nói, không thì chỗ đó sẽ xảy ra vấn đề”.