Suy nghĩ đến việc “Chiến Ca Nhiệt Huyết” cũng được coi như một game mobile có tâm, còn nhận được đề cử từ nền tảng chính thức, Kiều Lương có lý do tin tưởng rằng game mà Game Thương Dương phát hành chắc hẳn cũng hoàn thành dưới tay tổng giám đốc Bùi, chất lượng và độ sáng tạo tuyệt đối sẽ không tồi.
Nói tóm lại chính là một câu, đáng giá để chơi!
Hiển nhiên số lượng người chơi có cùng suy nghĩ với Kiều Lão Thấp cũng không ít, từ tình huống trong nhóm fan của hắn là có thể nhìn ra được.
Tất cả mọi người cũng đang thảo luận về tựa game này, chờ đợi để mua ngay.
Hai giờ chiều, game chính thức mở bán!
Kiều Lương dùng tốc độ của đôi tay độc thân hơn hai mươi năm lập tức nhấp chuột!
Thế nhưng lại không xuất hiện giao diện trừ tiền như trong tưởng tượng.
Kiều Lương sửng sốt.
“Tình huống gì thế này, game mới vừa bán ra mà đã có bug rồi?”
“Không thể nào, làm sao Đằng Đạt có thể phạm loại lỗi cấp thấp này được?”
Kiều Lương cảm thấy rất hoang mang, hắn phát hiện sau khi mình nhấn nút thì nút mua lập tức biến thành màu xám.
Mà ở trên tờ thuyết minh tường tận của game, trước đó vốn là một bức hình phác thảo game có chút đáng sợ, sau khi nhấn nút, thì phía dưới xuất hiện một dòng chữ nhỏ.
“Thư mời rơi mất trên hành trình đã đi.”
Phía sau còn có một dấu tay máu và một logo màu đỏ.
Logo màu đỏ có nửa trên là đỉnh nhọn của một tam giác tù, phía dưới là hai từ đơn tiếng Anh: Palpitation Hotel, hình như là logo của một khách sạn.
Chỉ có điều nửa dưới hai từ đó có một loại hiệu ứng máu tươi nhỏ giọt, thoạt nhìn khiến cho người ta có phần sợ hãi.
Kiều Lương hơi hoang mang.
Thế này là thế nào?
Hắn cẩn thận quan sát hình ảnh phác thảo, cảm giác đây chắc là một khung cảnh trong “Be Quiet”, hình như là một khách sạn ngoại ô.
Dưới màn đêm đen, khách sạn cũ nát hoàn toàn ẩn ở trong bóng tối, giống con quái há to miệng như chậu máu, đang nóng ruột mong chờ con mồi lọt lưới.
Quan sát hồi lâu, thì thấy trên tờ phác thảo này hình như cũng không có quá nhiều tin tức hữu dụng.
Mấy chữ nhỏ, “thư mời rơi mất trên hành trình đã đi”, càng nhìn càng giống là đầu mối thật sự.
Dĩ nhiên, cũng không loại bỏ cách tải bức ảnh xuống, sau đó dùng txt hoặc những phương thức khác mở ra, có thể sẽ có thông tin đặc biệt được ẩn dấu.
Kiều Lương nhìn thoáng qua nhóm fan của mình, hiển nhiên, tình huống của hắn cũng không phải là ngoại lệ, tất cả những người khác đều gặp phải vấn đề này.
Game thì bán ra rồi, thế nhưng lại không thể mua!
Ngơ ngác một lúc xong thì Kiều Lương lại hưng phấn trong nháy mắt.
Không ngờ cần tìm ra lời giải trước khi mua game này!
“Tổng giám đốc Bùi à tổng giám đốc Bùi, tại sao ngươi luôn có thể biến ra nhiều trò như vậy như vậy chứ? Thật sự làm cho người ta bất ngờ!”
Tuy rằng không được chơi tựa game mà mình đã mong đợi bấy lâu, nhưng Kiều Lương lại không hề tức giận, ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Mà trong nhóm cũng đang thảo luận rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra.
“Là sao đây, có phải tấm ảnh này giấu giếm huyền cơ gì hay không?”
“Không rõ lắm đâu, kích vào cũng không có phản ứng gì cả!”
“Ta từng thấy tấm ảnh này trên website quảng cáo rồi, đây là một câu đố!”
“Ảnh trên website có thể tải xuống, ta đổi đi đổi lại rất nhiều cách cũng không được tìm đầu mối hữu dụng gì.”
“Ta thấy được các ngươi suy nghĩ nhiều quá, đầu mối chắc hẳn là những lời này.”
“Có phải ‘thư mời’ chính là tư cách mua game hay không ? ‘Hành trình đã đi’ là gì nhỉ?”
“Có phải địa điểm nào tồn tại trong thực tế hay không? Trong nhóm có người ở Kinh Châu không? Đi ra ngoài tìm xem thử?”
“Hình như ‘hành trình đã đi’ là một game trên nền tảng chỉnh thức thì phải, nói không chừng là liên kết đó?”
“Đừng nói vớ vẩn, đã bao giờ ngươi nhìn thấy Game Đằng Đạt liên kết cùng với công ty game khác chưa, đó tuyệt đối là trùng hợp!”
Nhóm fan của Kiều Lương vốn dĩ đã đông người, bây giờ comment lại càng nhảy lên liên tục, căn bản không thể đọc hết được.
Không chỉ có như thế, Kiều Lương xem một vài nhóm người chơi khác, hình như cũng có không ít người đang thảo luận chuyện này.
Có điều lúc mở thảo luận của những người này ra, Kiều Lương lại cảm thấy bọn họ căn bản chẳng hiểu gì về tổng giám đốc Bùi cả.
Muốn tìm ra lời giải, mấu chốt vẫn phải là dựa vào tri kỷ của tổng giám đốc Bùi là ta đây này!
Kiều Lương cảm thấy câu đố này vốn dĩ cũng không phức tạp như thế, đối với một người sản xuất game mà nói, “hành trình đã đi” không phải là game mà ngươi đã từng khám phá trước đó sao?
Kiều Lương suy nghĩ một lúc, trước tiên mở “Quay Đầu Là Bờ” ra tìm kiếm đầu mối trong đó.
Tìm xong cái này, tiếp theo là tìm “Pháo Đài Trên Biển”.
Bởi theo như hắn nghĩ, nếu tổng giám đốc Bùi muốn liên kết game, thì chắc chắn cũng muốn liên kết với chính game của mình, mà “Quay Đầu Là Bờ” và “Pháo Đài Trên Biển” là hai trò chơi trước mắt tương đối thành công.
Nếu liên kết với hai game này thì có thể tiến thêm một bước, nâng giá trị game lên cao, thuận tiện còn có thể tiếp tục tăng lượng tiêu thụ của hai game kia lên nữa, tội gì mà không làm?
Hai tiếng sau, Kiều Lương ra khỏi “Pháo Đài Trên Biển” với vẻ mặt hoang mang.
Công cốc!
Đầu tiên hắn đến “Quay Đầu Là Bờ” chạy hết mấy cảnh nổi tiếng một phen, sau đó lại tạo một acc clone đánh thôn tân thủ, cuối cùng mới đổi sang “Pháo Đại Trên Biển”, nhanh chóng đánh mấy ải chế độ cốt truyện.
Mà vẫn không tìm được gì.
Kiều Lương không phải người dễ dàng từ bỏ, cho nên hắn thoát ra là vì hắn cảm thấy có thể mình đi hơi lệch hướng rồi.
Có thể vốn không ở hai game này nhỉ?
Vừa xem nhóm fan, rõ ràng có không ít người đã nghĩ đến điểm này, vào game quen thuộc tra thử, nhưng hai tiếng trôi qua, mọi người vẫn chưa tìm ra manh mối nào có ích.
Kiều Lương mở nhật ký trò chuyện ra xem, bắt đầu tra xem mấy game fan đã tra.
Quỷ Tướng, Người Chế Tác Trò Chơi, Pháo Đài Trên Biển…
Đột nhiên, ánh mắt Kiều Lương lóe lên.
“Con Đường Sa Mạc Cô Độc”!
Nếu là “rơi trên con đường đã đi”, chắc chắn phù hợp với miêu tả hơn mấy game này!