Sau khi đọc xong, Thường Hữu thở dài một tiếng, nhìn xuống hội trường.
Hắn không biết cụ thể tổng giám đốc Bùi ngồi ở đâu, nhưng lúc này hắn muốn nói bốn chữ, không phụ kỳ vọng!
Đọc một đoạn văn dài như vậy, không hổ đã học thuộc, rất mượt, hoàn toàn không vấp váp gì cả!
Cả hội trường im lặng, tay Bùi Khiêm đang cầm chai nước suối lơ lửng giữa không trung, hình như quên cả việc phải đặt xuống đâu đó.
Thường Hữu hơi hoang mang, tình huống gì đây, xu rồi sao?
Sao đọc một đoạn dài như thế cũng không thấy khán giả khen hay?
Thấy đến giờ rồi Thường Hữu cũng không dám trì trệ, ấn nút remote: “Được rồi, giới thiệu xong phần ưu điểm rồi, tiếp theo chúng ta đến phần khuyết điểm của điện thoại này…”
Kết quả màn hình lớn vừa đổi, dưới sân khấu đã nhốn nháo.
“Vãi ò! Vừa nãy có chuyện gì vậy?”
“Nghe không rõ, lại lần nữa đi!”
“Lại lần nữa đi, cắt lại!”
Nhiều khán giả ở hiện trường nghe cả đoạn sớ dài đều sững sờ, vốn không phản ứng kịp.
Nếu rạp hát tương thanh, sau khi Thường Hữu nói xong cả đoạn dài như vậy chắc chắn khán giả sẽ hô lên hay ngay.
Nhưng ở đây là hội trường khách sạn, đang họp báo mà!
Khán giả nào nghĩ đến giám đốc Thường giới thiệu điện thoại trên sân khấu tự nhiên làm luôn một lèo như vậy?
Nên bây giờ mới phản ứng lại, hội trường xôn xao!
Đối diện với tiếng hô “lại lần nữa” nhưng sóng trào, Thường Hữu hơi ngại, nói: “Thật ngại quá, bọn ta đã nhận lệnh từ lãnh đạo, phải giới hạn đoạn này trong năm phút, bây giờ đã qua năm phút rồi, ta nói tiếp đoạn sau, mong mọi người hiểu cho.”
Rõ ràng mọi người không tin lời từ chối ảo ma này.
“Đừng có điêu! Lãnh đạo nào lại giới hạn thời gian ngươi nói về ưu điểm của điện thoại? Hắn khùng hả?”
“Giám đốc Thường ngươi đừng như vậy, đọc lại lần nữa cũng chẳng tốn mấy phút mà.”
“Đúng vậy, đừng hòng bịp để qua ải, lại lần nữa!”
Thường Hữu vô cùng bất đắc dĩ nhìn xuống hội trường, cũng không biết rốt cuộc tổng giám đốc Bùi ngồi ở đâu.
Xin lỗi nha tổng giám đốc Bùi, ta muốn khống chế thời gian trong năm phút nhưng các đồng chí này không cho!
Mọi người yêu cầu dữ dội quá, Thường Hữu mới không tình nguyện đọc lại một lần.
“Hoan nghênh điện thoại tốt chân chính thương hiệu tốt chân chính…”
Lần này giọng Thường Hữu vừa dứt, đột nhiên dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt, còn có vài tiếng huýt sáo lanh lảnh nữa.
“Đỉnh vãi!”
“Hay!”
“Lại lần nữa!”
“Đúng rồi, lại lần nữa, muốn nghe nữa!”
Buổi họp báo chợt biến thành rạp tương thanh.
Bùi Khiêm dưới sân khấu tức đến nỗi vặn nát chai nước suối.
Khỉ gì đây!
Ta bảo ngươi gom ưu điểm vào năm phút thôi, là cách gom này sao? Hả?
Vả lại ngươi còn nói lại một lần thật!
Bùi Khiêm cạn lời, hình như đã dự kiến được cảnh Thường Hữu sẽ lên hotsearch weibo…
Trong hội trường còn có người kêu lên “lại lần nữa”, hình như buổi họp báo này không liên quan gì đến điện thoại nữa, chỉ cần giám đốc Thường cứ nói đoạn đó là mọi người vui rồi.
Mặt Thường Hữu thoáng vẻ xin lỗi cười cười: “Xin lỗi mọi người, nói thêm một lần đã là phá lệ rồi, bây giờ phải đến giai đoạn kế thôi, nếu không ta không thể báo cáo với lãnh đạo.”
“Ưu điểm của điện thoại chính là phần trước, tiếp theo chúng ta bắt đầu giới thiệu khuyết điểm của điện thoại!”
Bất chấp phản đối của mọi người, Thường Hữu kiên quyết bắt đầu giai đoạn kế.
Truyền thông khoa học kỹ thuật ở hàng trước bắt đầu lấy điện thoại ra quay, kết quả chưa kịp quay thì ppt trên màn hình lớn đã thay đổi, chỉ có thể đấm ngực dậm chân, thở dài ai oán.
“Ngươi quay được không?”
“Không!”
“Nhanh quá, ta vừa lấy điện thoại ra ảnh kia đã đổi rồi!”
“Rốt cuộc điện thoại này có ưu điểm gì? Vừa nãy lo nghe một mạch, không chú ý.”
“Một mạch đó không phải nói về ưu điểm của điện thoại sao?”
“Ta không nghe rõ.”
“Thế vừa nãy ngươi khen dữ thế?”
“Ta chỉ cảm thấy giám đốc Thường nói như lột lưỡi vậy…”
“Chắc sau đó sẽ nói lại lần nữa nhỉ?”
“Ta cảm thấy kiểu như mấy phần trước cụt ngủn của buổi họp báo này thì chưa chắc nói lại đâu…”
Thường Hữu không để ý mấy tạp âm này mà vẫn tiếp tục bắt đầu giới thiệu khuyết điểm của điện thoại theo lời dặn của tổng giám đốc Bùi.
Trên màn hình xuất hiện một chữ lớn.
Đắt!
“Điện thoại của bọn ta có giá niêm yết 8199.”
“Để mọi người có thể cảm nhận được một cách trực quan giá này các ngươi có thể mua gì, ta xin phép liệt kê danh sách.”
“Giá này có mua một laptop gaming tầm trung, một máy bàn không tồi, có thể mua được điều hòa tủ lạnh máy giặt tương đối bình dân, thậm chí có thể mua được một chiếc ô tô secondhand…”
Trên màn hình liệt kê những sản phẩm, đương nhiên, không có nhãn hiệu, trông không biết là thương hiệu nào, nhưng chắc chắn giá cao.
Vì không phải điện thoại nên không thể xem là kéo cameo.
Thường Hữu vẫn không tiếc bỏ sức giới thiệu công dụng của mấy thứ này, ví dụ như xe secondhand có thể làm chở người bốc hàng cũng không tồi, với lại bình thường đi trên đường không ai dám động đến, vì ai biết được lỡ đụng vào thì có ông nào nhảy ra bắt đền không.
Hắn bỏ công sức hoàn thành nhiệm vụ tổng giám đốc Bùi giao cho, mà khán giả dưới sân khấu không cảm nhận được sự chân thành của hắn, thi thoảng cứ cười phá lên.
“Con mẹ nó lái xe secondhand ra ngoài không ai dám đụng đến, giám đốc Thường ngươi tỉnh giùm, không phải tiệc đêm, đây là họp báo mà!”
“Ta còn tưởng nói một lèo tương thanh là kết thúc rồi, kết quả phía sau vẫn còn?”
“Ha ha ha ha ha giám đốc Thường liệt kê đồ gia dụng đồng giá và xe secondhand để nhấn mạnh cái gì vậy? Là muốn nói thay vì mua đống đồ gia dụng và xe secondhand chi bằng mua một con máy OTTO tôn quý sao? Thật ra cũng đáng lắm, ta lĩnh hội được rồi!”
“Quái, vừa bắt đầu còn thấy đắt, sao càng nghe càng thấy không đắt nữa nhỉ? Hình như tám nghìn đồng cũng chẳng là bao…”
Chẳng mấy chốc đã nói xong khuyết điểm “đắt”, Thường Hữu lại bắt đầu nói về khuyết điểm “nặng”.
“Điện thoại của bọn ta nặng đến 247 gam, thật sự là ‘một phần bốn cân’!”
“Mọi người có thể không hình dung được cụ thể 247 gam là bao nhiêu, nó tương đương với một hộp sữa bò hoặc nửa chai nước suối, hoặc năm quả trứng gà!”