Đây chỉ là bữa ăn quán ăn tự phục vụ giá bình quân hơn bốn trăm mà thôi, không hiếm lạ gì.
Mấy đồng nghiệp này lại vui thế này, chắc chắn là vì bọn họ cảm thấy được tổng giám đốc Bùi coi trọng, là ánh sáng tình người tổng giám đốc Bùi sưởi ấm bọn họ, khiến bọn họ có được niềm vui từ tận đáy lòng trong công việc!
Ai nói nhân viên và ông chủ ắt phải đấm đá nhau?
Ai nói công việc chỉ có thể là chuyện rất khổ sở?
Rõ ràng chỗ tổng giám đốc Bùi không phải vậy!
Một bữa ăn đơn thuần thế này thật khó thấy!
Tụ tập ăn uống ở công ty khác đều đi vào ngày nghỉ, chiếm thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, với lại ăn liên hoan là uống rượu, nói hoa mỹ là nâng cao tình cảm đồng nghiệp, thực ra chính là một loại xã giao!
Nhiều người thấy vô cùng phiền toái về việc này nhưng cũng đành chịu.
Đến Đằng Đạt thì khác hẳn.
Mọi người ăn ăn uống uống, không có tiết mục lãnh đạo thuyết giảng, không có tiết mục mời rượu nhau, không có tiết mục phá băng nhóm lúng túng… tất cả đều không có, chỉ là bữa ăn thưởng thức món ngon thuần túy!
Một bữa tiệc team building thuần túy biết bao!
Với lại, Lâm Vãn để ý Bùi Khiêm chỉ thản nhiên ăn, không biết đang suy nghĩ gì.
Chắc đang nghĩ đến game và chuyện vận hành công ty nhỉ?
Tất cả mọi người đều phấn khởi ăn uống no nê, chỉ có Bùi Khiêm trông có vẻ suy tư, không biết nghĩ gì.
Quả nhiên, đây chính là trách nhiệm của ông chủ công ty, đây chính là “Lo nỗi lo thiên hạ trước, vui niềm vui của thiên hạ sau”!
Lâm Vãn bất giác có hiểu biết mới mẻ về Bùi Khiêm.
……
Sau khi ăn xong, mọi người lại đến phòng VIP của KTV gần đó, quẩy cả đêm.
Quả nhiên, Bùi Khiêm sẽ đặc biệt sắp xếp cho đồng nghiệp nam lái xe đưa những cô gái không muốn hát hò, muốn về được sớm về.
Dù sao thì phí phòng bao cũng vậy, dù có người đi cũng không cản trở Bùi Khiêm tiêu tiền.
Nguyên tắc của Bùi Khiêm chính là, chỉ cần các ngươi đừng ngăn cản ta tiêu quỹ hệ thống, các ngươi thích làm gì thì làm!
Trong phòng VIP có sàn nhảy và bar nhỏ riêng biệt, các loại đồ uống, cứ mở rồi uống thôi.
Ban đầu mọi người vẫn cẩn trọng, nhưng khi Mã Dương thể hiện giọng hát như người đưa vong, cống hiến bài “Mua bán tình yêu” , hiện trường náo nhiệt hẳn!
Mọi người để bản thân bay lên, ôm micro gào khóc thảm thiết.
Lâm Vãn không đi, mà cống hiến vài bài, giọng hát như nuốt đĩa nhận được lời hoan hô.
Nàng phát hiện, mình hơi thích tập thể này rồi.
Giống như một đại gia đình có tình yêu thương, tất cả mọi người đều vây chặt quanh tổng giám đốc Bùi, hòa thuận vui vẻ!
Bầu không khí thế này khiến Lâm Vãn chắc chắn mình không đến nhầm chỗ!
Đằng Đạt, có thể chính là đáp án nàng đang vất vả tìm kiếm về mộng tưởng game của mình!
Bùi Khiêm cũng rất vui vẻ, uống thêm mấy lần.
Trong lúc nửa tỉnh nửa say, dường như hắn thấy hệ thống đang kết toán, quỹ hệ thống năm trăm nghìn ấy đang chuyển đến thẻ mình…
……
Trưa hôm sau, Bùi Khiêm thức dậy trên giường trong nhà thuê, dụi dụi mắt nhập nhèm.
Tuy hôm qua uống rượu nhưng may thay toàn rượu cao cấp, không chóng mặt, không đau đầu gì.
Hắn ngồi dậy rót ly nước, mở laptop của mình lên.
Hắn cũng đã đổi laptop mới, laptop trước đó đã giải ngũ vinh quang, tuy từ lúc nhập học mới mua hơn nửa năm.
Laptop của Bùi Khiêm bây giờ là laptop gaming Martian công nghệ cao nhất!
Dù sao cũng toàn là tiêu quỹ hệ thống, đối với Bùi Khiêm, laptop gaming thế này cũng không phải chuyện đáng mong đợi gì.
Mở nền tảng chính thức ESRO lên kiểm tra “Pháo Đài Trên Biển” một chút, phát hiện vẫn chưa qua xét duyệt.
Game dung lượng lớn đương nhiên xét duyệt hơi chậm, nên hai mươi tiếng trôi qua, game vẫn trong trạng thái “đang xét duyệt”.
Bùi Khiêm tắt máy tính, không để ý lắm.
Người ta để ý game nhà mình bao giờ qua xét duyệt là vì thiết lập một kế hoạch quảng cáo, sau khi game qua xét duyệt phải sắp xếp quảng cáo ngay.
Nhưng Bùi Khiêm đâu có kế hoạch quảng cáo nào!
Đã vậy thì bao giờ game qua xét duyệt quan trọng sao? Vốn không quan trọng!
Trưa thứ hai.
Hoạt động team building vào thứ sáu tuần trước khiến mọi người rất hăng, thứ bảy chủ nhật nghỉ hai hôm, hoàn toàn thả lỏng.
Ngoài Bao Húc chủ nhật vẫn đến công ty, những người khác đều không tăng ca, hưởng thụ cuối tuần tuyệt vời.
Dù sao thì game đã phát triển không rồi, cũng không có lý do gì tăng ca nữa!
Tuy nói tăng ca sẽ có tiền tăng ca, nhưng nói ra thì kỳ nghỉ thoải mái thong dong vẫn có sức hấp dẫn lớn hơn.
Thứ hai, có lẽ mọi người vẫn chìm trong niềm vui này.
Mà Hoàng Tư Bác lại không hề vui quá mất khôn, biểu cảm hắn hơi nghiêm túc.
“Ngươi cũng để ý đến dữ liệu của ‘Pháo Đài Trên Biển’ nhỉ?” Hoàng Tư Bác đến cạnh chỗ làm việc của Bao Húc, phát hiện Bao Húc cũng đang chú ý đến số liệu dữ liệu hậu đài của “Pháo Đài Trên Biển” .
Nói đơn giản là thảm!
Game này thứ sáu đưa lên xét duyệt, tối thứ bảy qua xét duyệt, kết quả qua một hôm chủ nhật mà lượt tải mới có mấy trăm mà thôi.
Quá ít, quá ít!
Game FPS khác với game khác, nó có thể xem là game online kiểu chiến đấu, người đủ nhau mới có thể chơi được.
Cách chơi cơ bản của game FPS là người chơi chiến đấu với nhau, kết quả tổng cộng mới mấy trăm lượt tải, người chơi sôi nổi mới có mấy chục người, thế này thì đánh cái mẹ gì nữa? Đừng nói là ghép đôi với đối thủ có sức mạnh tương đương, có thể ghép đôi với người sống hay không cũng khó nói!
Không thể để người chơi đều đập máy tính nhỉ? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, “Pháo Đài Trên Biển” khác với game FPS khác như “Vết Đạn” ở chỗ, nó có chế độ cốt truyện, có thể chơi như game một người chơi.
Nhưng chế độ cốt truyện không thể gánh nổi thời gian chơi game lâu, người chơi sẽ chán rất nhanh.
Huống chi, người chơi thích chơi “Kế Hoạch Chống Khủng Bố” , đã số đều thích chế độ chiến đấu chứ chẳng mặn mà gì chế độ cốt truyện.
Nói tóm lại là tình huống không ổn lắm!
Mấy trăm lượt tải xuống này, vẫn là “Pháo Đài Trên Biển” miễn phí tải đạt được, nếu “Pháo Đài Trên Biển” định giá dựa vào tiêu chuẩn của game một người chơi, ít thì cũng ba mươi, năm mươi đồng, thế thì phỏng chừng lượt tải xuống còn giảm nữa.