Bùi Khiêm cũng không tập trung nghe, vào tai này ra tai kia, dù sao khi thương lượng thì đóng cửa thả trợ lý Tân ra là được.
Sau khi tham quan phòng tập thể hình xong, quản lý Ngụy đã gọi tất cả các huấn luyện viên thể hình trong phòng tập thể hình tới, đứng thành hai hàng trước mặt Bùi Khiêm.
Những huấn luyện viên thể hình này đều ưỡn ngực thu bụng, hăng hái mười phần.
Năm nay, huấn luyện viên thể hình tìm được việc làm cũng không dễ dàng.
Nếu cửa hàng đóng cửa, các huấn luyện viên thể hình chỉ có thể đến xin việc ở các phòng tập thể hình khác, còn không nhất định sẽ thành công. Bây giờ nếu đã có người muốn tiếp quản công việc kinh doanh thì tốt nhất nên thể hiện tốt trước mặt ông chủ mới, cố gắng thuyết phục ông chủ tiếp nhận cửa hàng và nhân viên, như vậy là tốt nhất.
Ý tứ của quản lý Ngụy cũng rất rõ ràng, hắn nhất định không khả năng sẽ sắp xếp hết được cho những huấn luyện viên thể hình này, nếu tổng giám đốc Bùi có thể coi trọng một số người trong đó, để bọn họ tiếp tục ở lại phòng tập thể hình này, rõ ràng là tốt nhất.
“Tổng giám đốc Bùi, để ta giới thiệu cho ngươi một vài huấn luyện viên vàng rất được hoan nghênh của cửa hàng bọn ta...”
Bùi Khiêm giơ tay lên, cắt đứt lời của quản lý Ngụy.
So với đề cử của quản lý Ngụy, hắn càng tin vào ánh mắt của mình hơn.
Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua những huấn luyện viên thể hình này, sau đó lại… loại từng người một.
Dáng người không tốt, nhất định không thể nhận.
Loại người này có thể tiếp tục làm việc trong phòng tập thể hình, nhất định là bởi vì hắn đặc biệt giỏi trong việc bán các khóa học, đặc biệt có thể dụ dỗ và có đầu óc linh hoạt. Nếu giữ lại loại kỳ tài tiếp thị này, sợ rằng sẽ khiến bản thân mình hộc máu.
Ánh mắt tràn đầy chờ mong, trạng thái tinh thần tốt, cũng không thể nhận.
Loại người này vừa nhìn đã biết là người phấn đấu, có thái độ làm việc tích cực, không biết mình đã bị mấy phòng tập thể hình tẩy não, cũng không phù hợp với kỳ vọng của mình.
Cuối cùng, Bùi Khiêm lướt qua cơ bắp của mấy huấn luyện viên đứng hàng đầu, tập trung nhìn một huấn luyện viên vẫn luôn cúi đầu, đứng ở rìa hàng sau.
Vóc người không cao, đeo kính, từ tướng mạo mà xem tương đối già nua, giấu ở phía sau một đám huấn luyện viên cũng nhìn không ra dáng người rốt cuộc như thế nào.
“Chính là ngươi, anh trai đeo kính, bước ra ngoài đi.”
Bùi Khiêm ngoắc ngón tay.
Ánh mắt các huấn luyện viên đồng loạt nhìn người đeo kính này, hắn không tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên, khó hiểu chỉ vào chính mình.
Bùi Khiêm gật đầu: “Không sai, chính là ngươi, bước ra.”
Vẻ mặt người này bối rối, tách các huấn luyện viên đứng ở hàng đầu và đi tới trước mặt Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm nhìn thầy sáng người giống như một ngọn núi nhỏ thì một cảnh trong “Kung Fu” đã hiện lên trong tâm trí hắn.
Không nhìn ra đấy, huấn luyện viên này có vóc dáng không cao, nấp sau huấn luyện viên khác không lộ ra núi không lọt nước, lại có cơ bắp cường tráng như vậy...
“Tên của ngươi là gì?” Bùi Khiêm hỏi.
Huấn luyện viên cá nhân thấp giọng nói: “Quả Lập Thành.”
Bùi Khiêm ngạc nhiên: “Ta hỏi tên thật, không phải biệt danh.”
Quản lý Ngụy vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, huấn luyện viên này tên là Quả Lập Thành, họ Quả, ‘Lập Thành’ là ‘Lập Thành’ trong tu từ lập thành.”
Bùi Khiêm: “... Xin lỗi, ta hiểu biết không nhiều.”
“Nhưng tên của ngươi nghe có vẻ không tốt cho việc giảm cân.”
Quản lý Ngụy vội vàng kéo tổng giám đốc Bùi sang một bên: “Khụ khụ, tổng giám đốc Bùi, có chuyện ta phải nói rõ ràng với ngươi trước.”
“Không phải nói vị huấn luyện viên Quả này không tốt, chỉ là hắn là người như vậy, quả thật không quá thông minh, không hiểu quản lý, năng lực giao tiếp giữa người với người cũng không phải rất mạnh, năng lực bán hàng đều đứng cuối trong toàn đội.”
“Đương nhiên, nếu ngươi đơn thuần để hắn làm huấn luyện viên cá nhân, vậy tuyệt đối không thành vấn đề, cực kỳ chuyên nghiệp. Nhưng nếu ngươi để hắn quản lý phòng tập thể hình, ta e rằng sẽ có một vài vấn đề...”
“Hơn nữa, huấn luyện viên Quả vốn đã nghĩ đến việc không làm trong ngành thể hình nữa.”
“Ta có thể giới thiệu một người nữa cho ngươi, tuyệt đối không kém hơn huấn luyện viên Quả, hơn nữa người này cũng mọi người thông minh, lanh lợi hơn, hoàn toàn khiến ngươi hài lòng!”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần! Ta không cần bất cứ ai ngoại trừ hắn.”
“Ừm... Được.” Quản lý Ngụy còn muốn khuyên thêm, nhưng nghĩ lại những huấn luyện viên này đi đâu thì có quan hệ gì với mình, cũng không nhất thiết phải xen vào việc của người khác.
Quản lý Ngụy đã giải tán các huấn luyện viên khác, chỉ giữ lại huấn luyện viên Quả Lập Thành chờ tổng giám đốc Bùi phân phó.
Mà Bùi Khiêm cũng nói vài câu đơn giản với trợ lý Tân.
“Tất cả các trang thiết bị thể hình đều bỏ đi, bán cho các phòng tập thể hình khác, chúng ta sẽ thay mới tất cả.”
“Cũng nhờ hắn chuyển hết tất cả các hội viên sang các chi nhánh khác, chúng ta sẽ không thu nhận.”
“Huấn luyện viên thì chỉ giữ lại huấn luyện viên Quả, ta nói chuyện với hắn.”
“Hơi chê chỗ này chỗ nọ một tí, mặc cả giá, đương nhiên không cần quá đáng, đừng để quản lý cửa hàng coi thường chúng ta là được.”
Trợ lý Tân gật đầu, đi đàm phán hợp đồng với quản lý Ngụy.
Mà Bùi Khiêm thì tìm đến huấn luyện viên Quả Lập Thành.
Còn chưa mở miệng, Quả Lập Thành đã nói trước một bước: “Tổng giám đốc Bùi! Vô cùng xin lỗi, có chuyện này ta muốn nói rõ với ngươi.”
“Thực ra, ta đã quyết định sẽ rời khỏi ngành thể hình, vì vậy thật xin lỗi, ngươi nên tìm một huấn luyện viên khác.”
Bùi Khiêm im lặng một lúc: “Ngươi có chắc chắn rằng ngươi không muốn nghe mức lương cụ thể là bao nhiêu sao?”
Một câu hỏi kỳ lạ như vậy đã khiến Quả Lập Thành khựng lại.
Bùi Khiêm tiếp tục nói: “Lương cứng của ngươi bây giờ là bao nhiêu?”
Quả Lập Thành trả lời trung thực: “1500.”
Bùi Khiêm lại hỏi: “Hoa hồng tính như thế nào?”
Quả Lập Thành: “Những huấn luyện viên không cùng cấp thì cách tính hoa hồng cũng khác nhau, trung bình khoảng 30%, 200 tệ cho một tiết huấn luyện cá nhân.”