Giảm giá nhiều thì nhà phát triển không hài lòng, giảm giá ít thì người mua nhà không vừa ý.
Thế là trở nên khó xử.
Tuy nhiên, nó lại hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của Bùi Khiêm.
Bản thân có nhu cầu đặc biệt riêng, không cần tranh giành với người khác, đây cũng là một loại hạnh phúc!
Giám đốc Dương dẫn Bùi Khiêm đến nhà mẫu cao cấp, bắt đầu ăn nói khéo léo, xuất khẩu thành thơ, khoe khoang về tầm nhìn tuyệt vời bao nhiêu, toàn bộ thiết kế hoành tráng biết bao nhiêu.
Đương nhiên, một chữ Bùi Khiêm cũng không nghe vào tai, bởi vì hắn biết rất rõ 90% trong đó đều là lừa bịp mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng không cần phải tranh cãi với giám đốc Dương những điều này, dù sao người trả cả cũng không phải hắn mà là trợ lý Tân.
Bùi Khiêm đi dạo loanh quanh một lúc, cảm thấy khá tốt.
Dù sao đây cũng là một căn hộ hơn 240 mét vuông, 360 độ đều có cửa sổ, vả lại bài trí rất tinh xảo, nói thế nào đi nữa, cũng tốt hơn so với căn nhà cho thuê bình thường mà hiện tại hắn đang ở.
Căn hộ này bán không chạy, không phải vì chất lượng kém hay có khuyết điểm gì, chủ yếu là do cấu tạo của căn hộ, tạo thành tỷ lệ chất lượng – giá cả quá thấp.
Xét cùng một mức giá thì có nhiều sự lựa chọn tốt hơn.
Giám đốc Dương càng cố gắng giới thiệu, Bùi Khiêm càng chắc chắn hơn, có vẻ như căn hộ này thực sự bán không được tốt lắm.
Nếu đã như vậy, thì càng đáng mua!
Nhu cầu của giám đốc Dương và Bùi Khiêm vừa rẽ sang một góc khác nhau, đã khớp với nhau một cách thần kỳ.
Nửa giờ sau, giám đốc Dương nói đến mức miệng lưỡi khô khan, dừng lại uống miếng nước, đồng thời quan sát biểu cảm của tổng giám đốc Bùi.
Không nhìn ra được chút gì hết.
Một mặt, tổng giám đốc Bùi hình như đã hoàn toàn nhìn thấu nghệ thuật nói chuyện của hắn, trong lòng hiểu rõ tình cảnh của căn hộ này, mặt khác, tổng giám đốc Bùi lại tựa hồ như rất có hứng thú đối với căn hộ này...
Hai biểu cảm mâu thuẫn với nhau đồng thời xuất hiện trên mặt tổng giám đốc Bùi, cho nên giám đốc Dương cũng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, hỏi: “Cho đến hiện tại, có bao nhiêu hộ gia đình đang sống ở tầng mười hai?”
Trong lòng giám đốc Dương “lộp bộp” ngay lập tức.
Hỏng rồi!
Tổng giám đốc Bùi mới lên đã hỏi một câu hỏi sắc bén như vậy!
Trên thực tế, cho đến nay mới chỉ bán được ba căn hộ như thế này, chiếm một phần tư toàn bộ tòa nhà.
Hơn nữa, những chủ hộ này đều hối hận, đều muốn bán lại căn hộ đã qua sử dụng này.
Câu hỏi của tổng giám đốc Bùi, có dụng ý gì?
Chẳng lẽ, hắn đã nhìn thấu tình cảnh hiện tại của căn hộ này, cố ý hỏi câu này là để ám chỉ với ta căn hộ này không đắt khách, muốn nhân cơ hội ép giá?
Giám đốc Dương xoắn xuýt một lúc, nhưng hắn cũng không dám nói dối, bởi vì loại chuyện này giấu không nổi.
“Tổng giám đốc Bùi yên tâm, phòng ốc hiện tại của chúng ta còn khá đầy đủ, cụ thể là muốn chọn tầng nào, ngươi cũng có thể lựa chọn thêm...”
Giám đốc Dương quyết định quanh co một chút.
Bùi Khiêm cau mày: “Ta hỏi cụ thể là bán được bao nhiêu căn rồi.”
Giám đốc Dương phát hiện thật sự không lừa được, đành phải nói sự thật: “Ba căn.”
“Tổng giám đốc Bùi, căn hộ của chúng ta vốn được xác định là căn hộ cao cấp, người bình thường không mua nổi cũng là chuyện thường, ba chủ hộ đều là những người thành đạt ở Kinh Châu, tất nhiên, vẫn còn kém xa so với ngươi...”
Bùi Khiêm khoát tay, ngắt lời giám đốc Dương.
“Làm phiền ngươi thông báo cho ba chủ hộ kia, ta muốn mua lại ba căn hộ của bọn họ, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng chuyển đi, ta có thể giúp bọn họ trả phí chuyển nhà.”
Giám đốc Dương: “?”
Hắn sửng sốt một lát: “Ừm, tổng giám đốc Bùi, căn hộ mới của chúng ta ở các tầng khác đều đang được rao bán, ngươi không cần...”
“Chờ đã, tổng giám đốc Bùi, ý ngươi là...”
Giám đốc Dương lộ ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc, hắn đã hiểu chính xác ý nghĩa trong lời nói của tổng giám đốc Bùi, nhưng lại không dám xác nhận.
Bùi Khiêm gật gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn mua toàn bộ tòa nhà này!”
Giám đốc Dương trố mắt đứng nhìn, nước mắt lưng tròng lấp lóa nơi hốc mắt.
Giờ phút này, bóng dáng của tổng giám đốc Bùi dường như tỏa sáng rực rỡ, khiến hắn liên tưởng đến chúa cứu thế.
......
......
Buổi chiều.
Bùi Khiêm đang nhàn nhã uống trà trong văn phòng thì trợ lý Tân quay lại.
Xem ra, sau một buổi chiều đàm phán và thương lượng, ba bên đã bước đầu đi đến thống nhất.
“Tổng giám đốc Bùi, ba chủ hộ kia vốn cũng rất không hài lòng đối với kiểu nhà này, cho nên bọn họ đều đồng ý hết rồi. Có số tiền này, bọn họ có thể đổi nhà mới, vui mừng còn không kịp.”
“Ngươi nói hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng chuyển đi, vì vậy chúng ta đã thống nhất sắp xếp một công ty chuyển nhà cho bọn họ, hơn nữa còn thanh toán chi phí khách sạn của họ trong thời gian tìm kiếm phòng mới.”
“Còn về giá cả, giá nhà trung bình là 12 nghìn, 248 mét vuông, 12 tầng, do chúng ta trả hết một lượt, cho nên được chiết khấu 10% giá mua, lại xóa một số 0, giá cuối cùng là 35 triệu.”
“Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề gì nữa, vậy thì dựa theo mức giá này.”
Bùi Khiêm gật đầu, hắn luôn tin tưởng 100% vào khả năng trả giá của trợ lý Tân.
Ba mươi lăm triệu mua một tòa nhà như vậy, kiểu nhà quả thực có hơi kém một chút, nhưng cũng không tính là lỗ vốn.
Số tiền kiếm được từ phim điện ảnh vẫn còn dư lại một nửa, Bùi Khiêm không có tiêu hết số tiền đó.
Lý do rất đơn giản, hắn phải xem mạch suy nghĩ của mình có thể thực hiện được hay không trước, chung cư Sloth có thể thuận lợi lỗ vốn hay không.
Sau khi xác định, mới có thể cùng nhau tiêu phần còn lại.
Ngoài ra, trong kế hoạch của Bùi Khiêm vẫn còn có một cách hay khác để đốt tiền, đó là nội thất!
Tòa nhà này xem như là một tài sản cố định, theo như sau khi quy đổi 10% thì vẫn còn 3,5 triệu, sẽ ảnh hưởng đến kết toán.