Trương Nguyên tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Lý đã đầu tư ở gần đây thậm chí trước cả khi bếp tư nhân Minh Vân, khi đó hắn đã mở quán bar, quán cà phê và các sản nghiệp khác. Sau đó hắn đoán trước được bếp tư nhân Minh Vân sẽ phát triển vượt bậc nên thẳng tay mua ba biệt thự.”
“Trong đó có một biệt thự đã hoàn thành phần thô vẫn để đó không dùng, vừa nghe nói tổng giám đốc Bùi muốn thuê thì tổng giám đốc Lý lập tức đưa ra, nói không cần trả tiền thuê nhà cũng được!”
Bùi Khiêm bật thốt: “Như vậy sao được!”
Trương Nguyên vội vàng nói: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta cũng đã nói như vậy, ta biết ngươi không thích chiếm những tiện nghi nho nhỏ này. Nhưng tổng giám đốc Lý rất kiên trì, ta thuyết phục mãi, cuối cùng… vẫn chỉ có thể lấy giá hữu nghị.”
“Ta cảm thấy thịnh tình không thể chối, không thể làm gì khác, đành phải đồng ý.”
Bùi Khiêm im lặng.
Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Gửi địa chỉ cho ta, ngày mai ta qua đó một chuyến.”
Thứ sáu, ngày 29 tháng 4.
Mới sáng sớm, Bùi Khiêm đã ngồi ô tô đến sơn trang Minh Vân.
Không phải là để dùng bữa ở nhà bếp tư nhân Minh Vân, hôm nay không có hẹn trước.
Bùi Khiêm đi chuyến này là vì muốn xem xét tình hình ở câu lạc bộ DGE một chút.
Tiền thuê nhà được đưa ra với mức hữu nghị, phí quản lý tài sản cũng được miễn, vả lại còn là địa bàn mà Trương Nguyên vô cùng quen thuộc...
Liệu câu lạc bộ DGE kia có thực sự khởi đầu suôn sẻ như vậy không?
Biệt thự của câu lạc bộ DGE nằm cách nhà bếp tư nhân Minh Vân hơi xa, nhưng không đến nỗi xa quá, đi bộ chừng năm phút là tới.
Tiến vào biệt thự, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đại sảnh trông có vẻ khá trống trải.
Vì kiểu hình nhà khác nhau nên cách bố trí ở đây cũng không hoàn toàn giống với bên nhà bếp tư nhân Minh Vân, song xét tổng thể thì na ná như nhau.
Bàn máy tính và ghế chơi game đã được bày xong trong phòng khách, dàn máy tính ROF cùng màu được sắp xếp ngay ngắn, rõ ràng khoảng không gian lớn nhất này sẽ là phòng huấn luyện của đám tuyển thủ.
Về phần các phòng khác, chắc hẳn sẽ để làm ký túc xá cho tuyển thủ.
Giám đốc Lý mua liền một hơi ba căn biệt thự chờ tăng giá, đương nhiên không nhất thiết phải tốn thêm món tiền lớn để cải tạo hiện trạng vốn có của các biệt thự và tân trang chúng theo ý mình. Ví dụ như căn này, về cơ bản vẫn duy trì nguyên trạng, chỉ có vài thứ đồ trang trí đơn giản như tường, sàn, đèn.
Điều này giúp Trương Nguyên bớt bao công sức, chỉ cần chuẩn bị một chút là có thể sử dụng, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian.
Trong đại sảnh bày tổng cộng mười hai bộ máy tính, mười thiếu niên có bộ dạng nghiện net đang mải mê nhìn chằm chằm vào màn hình mà gõ phím nhấp chuột, hết sức tập trung, trao đổi cực kì ít.
Bùi Khiêm cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đang 5v5 hả, chơi GOG à?
Chẳng phải sẽ lớn tiếng hô hoán chỉ huy đồng đội ư? Sao lại yên lặng vậy nhỉ?
Liếc nhìn màn hình máy tính, đúng rồi, chính là GOG mà? Hơn nữa hình như còn là cùng một ván game?
Vậy tại sao không ai hó hé gì?
Thấy tổng giám đốc Bùi đến, Trương Nguyên vội tiến lên đón tiếp.
Bùi Khiêm nhìn quanh quất, “Mã Dương chưa tới ư?”
Trước đây Bùi Khiêm đã từng nói sẽ cho lão Mã qua câu lạc bộ giúp đỡ Trương Nguyên khi đối phương không có chuyện gì làm.
Vả lại hôm qua Trương Nguyên còn nói, “Máy tính ROF dùng rất ổn, giám đốc Mã rất hài lòng”, chứng tỏ hôm qua Mã Dương đã ở đây.
Trương Nguyên cười lúng túng, “Tổng giám đốc Bùi, đúng là dạo này giám đốc Mã luôn ở bên đây, nhưng có lẽ hôm nay hắn không định tới.”
“Hôm qua, hắn có vẻ không vui cho lắm...”
Bùi Khiêm: “Hử?”
Trong ấn tượng của hắn, lão Mã là một tên vô tư, ngoại trừ việc thi được 59 điểm thì còn chuyện có thể làm hắn khó chịu ư?
Trương Nguyên giải thích: “Hôm qua, sau khi các tuyển thủ này tới, giám đốc Mã vô cùng hào hứng, bảo muốn kiểm tra trình độ của họ một chút, thế là đích thân lên sàn, cùng vào đánh ván game với họ.”
“Mấy tên nhóc kia không biết đối nhân xử thế tí nào, dù ta nháy mắt ra hiệu năm lần bảy lượt thì chúng vẫn giết lão Mã 0-28...”
Bùi Khiêm không khỏi khoái chí.
Lão Mã ơi lão Mã, tên lưu manh nhà ngươi cũng có ngày này?
Thật là hả lòng hả dạ!
Cho ngươi lúc nào cũng quấy phá, bịp ta, còn trách ta carry không đủ?
Giờ thì hay rồi, đã tự nhận ra trình độ thực sự của mình chưa?
Bị xã hội vùi dập một trận, sau này có còn dám khoe khoang trước mặt ta rằng ngươi hiểu biết game ra sao không?
Bùi Khiêm nhìn quanh phòng, “Mấy tráng sĩ kia làm hả?”
Trương Nguyên tưởng rằng tổng giám đốc Bùi muốn trả thù, vội đáp: “Tổng giám đốc Bùi, ta đã nghiêm khắc dạy chúng rồi, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng tương tự đâu!”
“Vả lại... chuyện này, trong chuyện này cũng có trách nhiệm của ta.”
“Ta thấy giám đốc Mã chết hai lần, lập tức đưa mắt ngầm ra hiệu cho mọi người, ý bảo tất cả mau nhường đi, kết quả ai nấy càng giết càng hăng.”
“Sau đó ta hỏi mới biết họ nghĩ rằng ta đang bảo họ tăng cường độ lên...”
Bùi Khiêm thực sự muốn cười to ba tiếng: “Sao lại phê bình chứ?”
“Lập tức khen ngợi toàn bộ đội viên!”
“Nếu ngay cả tinh thần thi đấu thể thao công bằng còn chẳng có thì sau này sao có thể làm một tuyển thủ chuyên nghiệp? Những người này có thể không chút lưu tình khi đối mặt với giám đốc Mã, dốc hết sức mình, cũng chứng minh bọn họ đều là hạt giống tốt để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Tinh thần này phải được khích lệ!”
Trương Nguyên mím môi, trong mắt đong đầy nét cảm động: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi!”
Cứ tưởng tổng giám đốc Bùi sẽ nổi giận vì người anh em thân thiết bị ngược đãi cực kỳ vô nhân đạo, ai dè hắn không để bụng chút nào, trái lại còn muốn khen ngợi?
Tinh thần công chính của tổng giám đốc Bùi thật đáng để học tập!
Hai người tiếp tục trò chuyện, đám tuyển thủ vẫn chăm chú chơi game, đeo tai nghe hết sức tập trung, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.