“Kết quả hai hôm trước, Đằng Đạt đột nhiên bắt đầu điên cuồng tiếp quản phòng tập thể hình, hơn nữa chỉ chọn tiếp quản loại bày trí tốt, chỉ cần bày trí tốt là được, hoàn toàn không quan tâm thành tích!”
“Ngươi không biết có bao nhiêu phòng tập thể hình sắp không cầm cự nổi nữa, chỉ chờ đợi được tiếp quản, ai nấy đều trông ngóng vô cùng, thiếu chút là sửa chữa lại phòng tập thể hình để dụ Đằng Đạt đến tiếp quản!”
“Đương nhiên, cũng không có ai thật sự làm vậy, lỡ như bày trí rồi cũng không được tiếp quản vậy chẳng phải lỗ lớn rồi sao?”
“Ta vẫn luôn mong ngóng người của Đằng Đạt tìm đến cửa, ngươi đừng nói, hôm nay thật sự đã đợi được rồi! Đằng Đạt các ngươi đúng là có tiền, báo giá rất sảng khoái, ta cộng gộp lại thấy rất có lời, lúc đó bèn chuyển nhượng.”
“Tối hôm nay dọn đi xuyên đêm, phỏng chừng thêm hai ngày nữa, cửa hàng này sẽ phải treo biển hiệu ‘Thác Quản Fitness’ rồi.”
Cửa hàng trưởng cũ có một loại cảm giác cực kỳ đắc ý khi đu đỉnh bắt đáy thành công.
Lâm Xán Vinh bất giác nổi lên hứng thú.
Nếu là phòng tập thể hình khác tiếp quản, vậy Lâm Xán Vinh chắc chắn sẽ chọn bài hát lạnh lẽo, ngồi đợi nó đóng cửa.
Nhưng mà tổng giám đốc Bùi muốn bước vào chắc chắn là có bố cục thâm sâu gì đó!
Hơn nữa, tại sao phải mở gần sơn trang Minh Vân?
Không phải có chút liên quan đến bếp tư nhân Minh Vân nhà mình trong tương lai sao?
Lâm Xán Vinh nói: “Có thể nói chuyện với ta chút được không, cách nhìn của các ngươi về ‘Thác Quản Fitness’ của Đằng Đạt thế nào?”
……
……
Thứ năm, ngày 5 tháng 5.
Bùi Khiêm ngồi xe chạy đến chung cư Sloth, tâm trạng còn có chút kích động.
Trải qua gần một tháng bận rộn, cuối cùng có thể vào ở rồi!
Bản thân căn nhà này đã là loại trang trí cao cấp, Lương Khinh Phàm là nhà thiết kế, chủ yếu phụ trách trang trí nội thất cho căn nhà này.
Bao gồm điện máy gia dụng, thiết bị trí tuệ nhân tạo... cho nên trong thời gian ngắn là có thể hoàn thành.
Càng huống hồ Bùi Khiêm đã xác định rõ yêu cầu rồi, cần phải dùng “phong cách nhà chỉ có bốn bức tường” để trang trí, thay đổi có thể làm càng ít hơn.
Bùi Khiêm định đi xem qua một chút, nếu hài lòng thì trực tiếp chuyển vào ở.
Chuyển vào nhà mới vẫn là một việc đáng để vui mừng!
Đậu xe ở hầm để xe dưới lòng đất, Bùi Khiêm và tiểu Tôn vào thang máy đi lên tầng đỉnh của tòa nhà, Lương Khinh Phàm đã đợi ở trong căn hộ.
Cửa chống trộm ở phòng khách khép hờ, Bùi Khiêm đẩy cửa tiến vào.
Cảm giác đầu tiên sau khi bước vào chính rộng rãi quá! Sáng quá!
Ánh mặt trời thật sự chói chang đến mức khó tin, phòng khách lớn hình chiếc quạt toàn bộ đều đắm mình trong ánh nắng ấm áp, khiến người ta không kìm được nảy sinh một cảm giác lười nhác.
Ấn tượng đầu tiên cả không gian cho Bùi Khiêm, hoàn toàn thống nhất với hiệu quả của tấm bản vẽ lúc trước từng xem qua.
Cực kỳ rộng rãi, trống trải, sáng sủa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, rải rác thứ ánh sáng trong vắt như gương lên trên sàn nhà, phản chiếu ra bóng dáng của từng món đồ dùng gia đình vụn vặt.
Bộ sofa sẫm màu giống như là lơ lửng trên mặt hồ trong vắt, lại giống như đang nhẹ nhàng trôi trên tầng mây.
Trên bức tường đối diện sofa là một chiếc ti vi cỡ lớn, không hề nhìn thấy bất kỳ dây nhợ và ổ cắm nào, màn hình đen tuyền giống như là cửa sổ liên thông đến một thế giới khác.
Bùi Khiêm nhớ đến bản thân từng yêu cầu máy chơi game và đĩa game các loại, nhưng lại không nhìn thấy cái nào bên cạnh ti vi.
Bùi Khiêm suy đoán, bọn nó quá nữa đã bị giấu kỹ dưới cái tủ tivi sáng bóng thấp lùn bên dưới ti vi.
Ngoài điều này ra còn có một vài món gia dụng khác, ví dụ như bàn ghế, cũng vô cùng đơn giản nhưng có thể nhìn thấy rõ cảm giác đẳng cấp.
Toàn bộ không gian đáp ứng hoàn toàn nhu cầu của Bùi Khiêm cực kỳ đơn giản thậm chí có thể gọi là nhà hoang, nói vừa mới bị lật tung lên cũng không ngoa.
Đương nhiên, nói từ trên tính nghệ thuật, chụp hình mỗi một góc độ trong phòng khách này, đều có thể chụp ra được tác phẩm khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Không gian cao cấp nhất, đồng thời cũng mang lại cảm giác lãng phí cực kỳ cao.
Có thể nhìn ra, Lương Khinh Phàm là một nhà thiết kế theo đuổi sự hoàn mỹ cực kỳ cao.
Trong cả phòng khách chỉ có tủ tivi thấp được xem là không gian chứa đồ, không hề có chiếc tủ nào khác.
Không gian rộng rãi không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào, khiến lòng người thư thái.
Lương Khinh Phàm đang đứng ở nơi vòng cung của phòng khách ngắm nghía phong cảnh bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng cửa vang lên bèn xoay người lại: “Tổng giám đốc Bùi, phong cảnh thế này có hài lòng không?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Vô cùng hài lòng!”
Không thể không tán dương, nhà thiết kế họ Lương này cũng là một người tàn nhẫn.
Bùi Khiêm nói muốn phong cách nhà chỉ có bốn bức tường, tất cả đồ dùng gia dụng có thể giảm thì giảm, nhưng hắn không ngờ Lương Khinh Phàm lại dẹp bỏ toàn bộ những đồ dùng có tính công năng ví dụ như tủ chứa đồ, bàn trà, bàn ăn cơm...
Tủ cho dù có làm nhỏ một chút, thế nào cũng có thể để được một hai món đồ?
Nhưng Lương Khinh Phàm vẫn kiên quyết bỏ đi!
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng với việc này, nhà thiết kế nghe lời thế này không dễ tìm nha.
Cộng thêm những quy định cứng nhắc như không cho mua đồ dùng gia dụng, không cho thay đổi bố cục trong nhà, ta xem thử còn có ai muốn đến thuê căn nhà này!
Bùi Khiêm bất giác có chút đắc ý, cảm thấy hạng mục chung cư Sloth đã thành công hơn nửa rồi.
Lương Khinh Phàm nói: “Tổng giám đốc Bùi, tiếp theo đây hãy cho phép ta giới thiệu với ngươi, chủ yếu tiền đã tiêu vào đâu.”
“Vì để hoàn thành loại phong cách tối giản tối cao này, ta không thể không cắt giảm mạnh tay rất nhiều vật phẩm tất yếu hằng ngày, ví dụ như không gian chứa đồ hoàn toàn không đủ sử dụng thường ngày, nhưng mà nếu tổng giám đốc Bùi đã nói không cần vậy thì không cần.”
“Nhưng cũng có một vài món đồ không thể cắt giảm, ví dụ như rèm cửa sổ.”