Vậy tổng cộng đã kéo đến bao nhiêu người?
Người này quả nhiên có vấn đề!
Bùi Khiêm nhất thời cảnh giác, nhưng đồng thời cũng không kìm được mừng thầm trong bụng.
Nếu như là lúc trước, hắn chắc chắn đã bị bưng bít, âm thầm đợi sau lưng bị đâm đến lên men.
Nhưng mà hiện tại đã khác, tổng giám đốc Bùi đã có cẩm y vệ!
Nhất cử nhất động của bọn họ, đều không thể thoát khỏi tầm mắt của ta!
Ánh mắt Bùi Khiêm trở nên sắc bén.
Loại ung nhọt này cần phải sắp xếp lại!
Bùi Khiêm trầm mặt ghi nhớ chuyện Á Linh kéo khách cho Thác Quản Fitness, đợi đến tuần sau tìm thời gian sắp xếp nàng.
Tuy mười mấy khách hàng còn lâu mới đủ để tạo thành ảnh hưởng đến thua lỗ của Thác Quản Fitness, nhưng chuyện trên đời không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tổng giám đốc Bùi là người thận trọng.
Á Linh đã chứng minh nàng rất được hoan nghênh, dù sao những người này xuất phát từ lòng hiếu kỳ cũng được, là bị gương mặt của nàng mê hoặc cũng tốt, hoặc là số ít người chỉ là dòm ngó dáng vẻ của nàng, dù sao bất kể là thế nào, được khách hàng hoan nghênh là sự thật.
Nếu đã như thế, thì không thể để nàng tiếp tục ở lại cửa hàng chính của Thác Quản Fitness nữa.
Sau khi có thêm hai nhân viên quản lý bồi dưỡng báo cáo xong xuôi, đến lượt Takeaway Netfish.
Nhân viên quản lý bồi dưỡng của Takeaway Netfish, chính là nhân viên phục vụ của cửa hàng số 1.
Đây cũng có nghĩa là, hắn không chỉ có thể biết tình huống lợi nhuận thua lỗ của Takeaway Netfish bất cứ lúc nào, còn có thể biết sản phẩm mới nhất của phòng thực nghiệm mỹ thực.
“Đàn anh, gần đây bên phía Takeaway Netfish đang mở rộng nhanh chóng, đã có hai mươi cửa hàng đang trong giai đoạn chuẩn bị, sắp sửa chính thức khai trương, phủ khắp rất nhiều thành phố trong toàn quốc, giám đốc Nhuế dường như muốn mở ra nhiều cửa hàng lớn hơn sau thời gian quan sát nhất định.”
“Ngoài ra, hắn cũng đã đầu tư lượng lớn tiền bạc dùng để nghiên cứu phát triển phòng thực nghiệm mỹ thực.”
“Thành quả nghiên cứu đầu tiên của phòng thực nghiệm mỹ thực là đồ ăn healthy 2.0, nhưng mà không thể khiến giám đốc Nhuế hài lòng, hiện tại công việc này đã tạm thời gác lại, chờ đợi mệnh lệnh của giám đốc Nhuế.”
Trước mắt Bùi Khiêm chợt sáng.
Hửm, đều là tin tức tốt!
Khai trương lượng lớn cửa hàng, là chỉ thị của Bùi Khiêm, có điều Nhuế Vũ Thần có thể lĩnh ngộ được trình độ thế này, vẫn vượt xa ngoài suy tính của Bùi Khiêm.
Điểm này Nhuế Vũ Thần làm tốt hơn Lữ Minh Lượng.
Lữ Minh Lượng có phần quá nghe lời, tổng giám đốc Bùi nói mở bao nhiên trạm Nghịch Phong, hắn sẽ mở bấy nhiêu, nhưng mà nếu tổng giám đốc Bùi không nói, hắn cũng không dám tự mình mở quá nhiều.
Dù sao cả bộ phận vẫn đang chịu thua lỗ kếch xù.
Nhưng mà hiển nhiên tổng giám đốc vẫn hi vọng những bộ phận thua lỗ này có thể phát huy tính năng động chủ quan một chút, chủ động gánh vác trọng trách đốt tiền, không phải cứ tổng giám đốc Bùi đánh một roi mới biết động đậy một chút.
Sau khi Nhuế Vũ Thần tiếp nhận mệnh lệnh của tổng giám đốc Bùi đã điên cuồng bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng mới, bỏ ra cái giá lớn cho phòng thực nghiệp mỹ thực dùng để nghiên cứu phát triển, xem dáng vẻ này, không phải tiền của mình tiêu một chút cũng không đau lòng đây!
Đây là một hiện tượng tốt, đáng để khích lệ.
Tổng giám đốc Bùi cần nhân tài dám tiêu tiền thế này!
Về phần đồ ăn healthy 2.0 của phòng thực nghiệm mỹ thực, nếu cho đến hiện tại vẫn chưa có bất kỳ thành quả nào, thoạt nhìn tốc độ tiến triển rất chậm, vậy thì chắc tạm thời không cần lo lắng.
……
Rất nhanh, nhân viên quản lý bồi dưỡng của các bộ phận đều đã báo cáo xong xuôi.
Đường Diệc Xu ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, làm xong việc ghi chép cuộc họp, những nội dung này được để ở chỗ của nàng bảo quản chu toàn.
Chuyện Bùi Khiêm đắn đo chính là, có vài việc có lẽ đã xuất hiện đầu mối, nhưng bản thân bởi vì qua quýt cũng được, bởi vì mức độ tin tức biết được không đủ cũng tốt, khả năng không có cách nào phán đoán chuẩn xác.
Thời gian sau có lẽ vẫn cần phải lật lại những nội dung hội nghị này ra ôn tập lại một lượt.
Một hạng mục thành công chắc chắn sẽ không tự nhiên nhảy ra, lật tìm những báo cáo này, tìm được biểu hiện lúc nó vừa mới lộ ra mầm mống, như vậy ít nhất có thể cung cấp tư liệu phản ánh và tham khảo về sau.
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Không tồi, mọi người đều hoàn thành công việc rất tốt, ta rất hài lòng.”
“Mong mọi người tiếp tục duy trì.”
“Cuối cùng ta nhấn mạnh lại hai điểm.”
“Đầu tiên, phải luôn nhớ kỹ không được trộn lẫn bất kỳ quan điểm cá nhân nào, đảm bảo tin tức các ngươi đưa đến đủ khách quan, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ta.”
“Thứ hai, nếu các ngươi gặp một vài chuyện, cảm thấy vô cùng cần báo cáo với ta, bất kể cuộc họp định kỳ lần sau bắt đầu vào lúc nào, đều có thể nộp cho tiểu Đường mọi lúc, để nàng báo cáo với ta.”
Sở dĩ Bùi Khiêm phải nhấn mạnh lại hai điểm này, chủ yếu vẫn là vì để cho hiệu quả mà tổ chức cẩm y vệ này tạo ra không đi chệch hướng.
Tuy rằng những nhân viên quản lý bồi dưỡng này trung thành cẩn cẩn với mình, nhưng nghiêm túc mà nói, các nhân viên của tổng giám đốc Bùi đều rất trung thành với hắn.
Trung thành cẩn cẩn không có nghĩa là sẽ không đâm sau lưng.
Những người này đều là học sinh nghèo, đều tiếp nhận giúp đỡ từ chỗ Bùi Khiêm, hơn nữa cũng vô cùng quý trọng cơ hội công việc này.
Nếu để mặc bọn họ phát huy tính chủ quan năng động của bản thân, trong quá trình báo cáo công việc chắc chắn sẽ báo chuyện xấu ngày càng nhiều, chuyện vui ngày càng ít.
Suy cho cùng các nhân viên quản lý bồi dưỡng cho rằng tổng giám đốc Bùi là để bọn họ giám sát dấu hiệu có khả năng tạo thành thua lỗ, ai nào ngờ thực ra tổng giám đốc Bùi là muốn mọi người giám sát dấu hiệu có khả năng tạo ra doanh thu chứ?
Cho nên, báo cáo của những người này nhất định phải khách quan, nếu không đến cuối cùng tổng giám đốc Bùi sẽ biến thành một người vừa mù vừa điếc.