Bùi Khiêm vô cùng hài lòng: “Mọi người hoàn thành công việc rất tốt, mong mọi người cứ tiếp tục phát huy!”
……
Tối chủ nhật, ngày 22 tháng 5.
Chiều qua, Bùi Khiêm viết mail cho ba người Trần Khang Thác, Quả Lập Thành và Nhuế Vũ Thần xong, đơn giản là bày tỏ ý kiến bản thân về bữa ăn dinh dưỡng và cửa hàng Palpitation Hotel, đặt thời gian gửi vào sáng thứ hai.
Sau khi mấy người họ vào làm có thể vừa lúc nhận được mail, sẽ không làm lỡ công việc.
Vì sao không đợi đến thứ hai rồi gửi…
Vì tổng giám đốc Bùi vẫn luôn không khuyến khích tăng ca, thứ bảy gửi mail cho nhân viên, lỡ đâu mọi người hiểu nhầm ý thì sao?
Đến lúc đó mọi người cảm thấy, quào, thứ bảy tổng giám đốc Bùi vẫn đang làm việc, sao chúng ta có thể ở ẩn được? Mau, phấn đấu thôi!
Thế thì toang.
Hôm nay là chủ nhật, buổi sáng Bùi Khiêm thư giãn tắm nắng trong phòng khách lớn, buổi chiều buổi tối chơi game với tivi to, cảm thấy nhân sinh hết sức viên mãn.
Đến giờ cả tầng vẫn chỉ có mình Bùi Khiêm sống.
Đã tuyển một quản gia và hai người dọn dẹp, có điều ba người không có việc gì làm.
Nhưng Bùi Khiêm cũng không để ý chuyện này, không ai đến mới tuyệt vời.
Xem thời gian, đã hơn mười giờ đêm rồi, Bùi Khiêm suy nghĩ, có phải mình nên điều chỉnh đồng hồ sinh học, ngủ sớm một chút không?
Trước kia để thay đổi lịch trình cho mấy thiếu niên nghiện net ở câu lạc bộ DGE, Bùi Khiêm tra rất nhiều tác hại nghiêm trọng của việc thức khuya, càng xem càng thấy tim trống rỗng.
Đảm bảo sức khỏe mới có thể lỗ nhiều tiền thật tốt.
Nếu không có sức khỏe, nằm lê lết trên giường bệnh, kết quả người phụ trách các bộ phận ngày ngày đến thăm bệnh, các kiểu tin vui ập đến, hôm nay bộ phận nào đó lãi được mấy chục triệu, ngày mai bộ điện ảnh nào đó nhận được giải thưởng, ngày kia game nào đó sải cánh toàn cầu…
Thế chẳng phải tổng giám đốc Bùi sẽ sùi bọt mép tại chỗ sao?
Nên Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, để đấu trí đấu dũng với đám cấp dưới tốt hơn, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống healthy.
“Được, thế thì tắm rửa ngủ thôi!”
Bùi Khiêm khoan khoái vào bồn tắm ngâm mình, đánh răng xong thì cầm điện thoại lên giường nằm.
Đặt báo thứ tám giờ sáng mai xong, Bùi Khiêm đặt điện thoại lên đầu giường, chạm vào bảng điều khiển ở đầu giường để tắt đèn phòng ngủ, pha lê cũng trở thành trạng thái mờ, ngăn chặn ánh đèn bên ngoài.
Lúc vừa lim dim, điện thoại vang lên tiếng “ting”, là thông báo của app chat.
Bùi Khiêm: “…”
Ai vậy trời! Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi!
Ngủ sớm dậy sớm, có biết dưỡng sinh không?
Bùi Khiêm rất bất đắc dĩ, hắn rất muốn không xem, nhưng không khống chế được sự tò mò của bản thân.
Không còn cách nào khác, thò tay cầm điện thoại lên xem, nếu không phải tin tức quan trọng thì khỏi đáp.
Nguyễn Quang Kiến: “Tổng giám đốc Bùi, chắc ngươi cũng đang xem nhỉ?”
Bùi Khiêm híp mắt, tức gần chết.
Ngươi nói có nửa câu là ý gì hả? Ta đang xem cái gì?
Tức vãi, nhưng vẫn gõ chữ: “Xem gì?”
Nguyễn Quang Kiến cũng đáp rất nhanh: “Trực tiếp của liên hoan phim Cannes.”
Bùi Khiêm: ?
Trực tiếp liên hoan phim Cannes? Thế thì liên quan gì đến ta?
Nửa đêm rồi, ta lại đi xem trao thưởng phim văn nghệ nước ngoài mà cả đời ta cũng sẽ không xem sao?
Bùi Khiêm không muốn đáp nữa, muốn trả lời đại bằng biểu tượng cảm xúc rồi kết thúc chủ đề, sau đó đi ngủ.
Đáp biểu tượng cảm xúc gì đây?
Hình như “mỉm cười” hơi bất lịch sự, “nhe răng” lại không đủ nghiêm túc…
Thế là đáp “cool” vậy, biểu tượng cảm xúc vạn năng.
Mà trước khi Bùi Khiêm gửi biểu tượng cảm xúc này, tin nhắn của Nguyễn Quang Kiến đã đến trước một bước.
Nguyễn Quang Kiến: “‘Ngày Mai Tươi Đẹp’ tham gia bình chọn liên hoan phim Cannes, đạo diễn Chu Tiểu Sách và mấy người Lộ Tri Dao đến hiện trường rồi, nói không chừng có thể nhận thưởng đó… Tổng giám đốc Bùi thật sự không xem à?”
Bùi Khiêm: ‘cool’
Nguyễn Quang Kiến: ‘cười khóc’ ‘cười khóc’ ‘cười khóc’
Nguyễn Quang Kiến: “Tổng giám đốc Bùi ngươi lại giả bộ, sao lại xấu tính vậy? Rõ ràng đang xem, với lại còn có lòng tin như vậy, lại giả bộ như không quan tâm.”
“Được, thế thì ta không phiền ngươi nữa, cùng nhau kiên nhẫn đợi nhận thưởng thôi.”
Bùi Khiêm: “?”
Trượt tay, trượt tay hiểu không!
Biểu tượng cảm xúc của ta vốn không có ý này, chỉ đơn thuần là muốn kết thúc chủ đề mà thôi!
Khoan.
“Ngày Mai Tươi Đẹp” đang tham gia liên hoan phim Cannes???
Bùi Khiêm chợt ý thức được hình như chuyện này không đơn giản như mình tưởng.
Vội lên mạng tra thử thời gian, phát hiện giải thưởng cuối cùng phải đến rạng sáng mới được công bố.
Bùi Khiêm: “…”
Trầm mặc lúc lâu Bùi Khiêm vẫn im lặng đặt điện thoại lên đầu giường.
“Quyết không xem!”
“Là phúc hay họa, họa thì không tránh được, dù mình có xem hay không, kết quả của giải thưởng này cũng không thay đổi, thế thì dứt khoát khỏi xem, để sáng mai thức dậy, không có tin tức tốt chính là tin tốt nhất!”
Bùi Khiêm lại kiểm tra chuông báo thức một lần, sau đó ném điện thoại lên đầu giường, kéo chăn che kín đầu.
Hiện trường buổi lễ trao thưởng liên hoan phim Cannes.
Mấy diễn viên chính và nhân viên của “Ngày Mai Tươi Đẹp” như Hoàng Tư Bác, Chu Tiểu Sách, Lộ Tri Dao, Trương Tổ Đình, Lâm Như Nghĩa… ngồi một hàng dưới sân khấu.
Hoàng Tư Bác mặc đồ vest, đeo nơ, trông ra người ra ngợm lắm, tuy trên mặt vẫn treo nụ cười tự tin, nhưng rất tiếc hắn vốn không hiểu tiếng Anh tiếng Pháp gì ở hiện trường cả.
Thật sự đến hội trường rồi mới phát hiện, tiếng Anh bốn cấp quả là cho không.
“Tiểu Lâm à, một lát nhận giải, dùng tiếng Anh hay dùng tiếng Pháp vậy? Sẽ không bỏ lỡ chứ?” Hoàng Tư Bác khẽ hỏi.
Lâm Như Nghĩa nhìn hắn: “Anh Hoàng, nghĩ gì vậy, chúng ta có thể đến để đi thảm đỏ, được đề cử đã không tồi rồi, ngươi còn muốn được giải à?”
Hoàng Tư Bác tỏ vẻ không phục: “Sao, ngươi cảm thấy kịch bản của tổng giám đốc Bùi không hay à, hay là kỹ năng diễn xuất của ảnh đế Lộ không tỏa sáng?”
“Với lại, trước đó lúc lên sóng phản ứng cả hiện trường đều rất náo nhiệt, mọi người đều nhiệt liệt khen ngợi, ta quan sát hình như chỉ có hai ba chục người rời khỏi giữa chừng thôi, những người khác đều xem hết. Cái này còn không thể nhận thưởng sao?”