Hoàng Tư Bác đã hoan hô lên, kéo Chu Tiểu Sách dậy ôm chặt: “Vãi! Chúng ta được giải thật kìa!”
Dù tiếng Anh của có kém cũng có thể nghe ra được tên tiếng Anh của điện ảnh “Ngày Mai Tươi Đẹp” và “Chu Tiểu Sách” không chuẩn.
Chu Tiểu Sách mơ hồ lên sân khấu trong tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay, bắt tay với người trào giải, sau đó đến bục diễn thuyết.
“Thật xin lỗi, ta không chuẩn bị diễn thuyết bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp, vì ta chưa từng nghĩ có thể nhận được giải thưởng này.”
“Ta… thật khó hình dung tâm trạng vô cùng kích động lúc này.”
“Là một đạo diễn mới, quay được bộ điện ảnh này không phải công lao của cá nhân ta. Ở đây, ta hy vọng nhân viên đoàn làm phim đến hội trường có thể lên sân khấu, chia sẻ vinh quang này thuộc về chúng ta…”
Chu Tiểu Sách nói một câu xong thì dừng lại một lần, để đủ thời gian phiên dịch.
Mấy người Hoàng Tư Bác, Lộ Tri Dao cũng lần lượt lên sân khấu, đứng sau lưng Chu Tiểu Sách, thể hiện sự cảm ơn đối với nhóm bình chọn và khán giả dưới sân khấu.
Trong mắt Chu Tiểu Sách rơm rớm lệ, giọng cũng hơi nghẹn ngào: “Tại đây, ta xin cảm ơn các tiền bối trong giới điện ảnh, cảm ơn tất cả nhân viên của đoàn làm phim, cảm ơn…”
Sau khi cảm ơn một loat, Chu Tiểu Sách đổi chủ đề.
“Ngoài ra, cả đoàn làm phim chúng ta còn muốn đặt biệt cảm ơn một người không đến hiện trường, hắn là người đã cho bộ phim này linh hồn, khiến cho diễn viên của chúng ta tạo ra kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh, cũng đầu tư đầy đủ cho bộ điện ảnh của chúng ta, để chúng ta có thể có thể thể hiện bản thân mà không cần lo lắng gì.”
“Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn ngươi đã cho bộ điện ảnh này linh hồn và linh cảm, dưới sự thôi thúc của ngươi, ta và những nhân viên diễn viên đoàn phim đã để bộ phim này có sinh mệnh.”
“Cảm ơn mọi người!”
Tiếng vỗ tay ở hiện trường vang dội lần nữa!
……
Thứ hai, ngày 24 tháng 5.
Bùi Khiêm ngủ đến khi tự tỉnh, nhìn điện thoại, chuông báo thứ vẫn chưa đến giờ.
Ngủ sớm dậy sớm lập kế thành công, quả là một ngày tuyệt đẹp.
Chạm vào bảng điều khiển ở đầu giường, để ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào.
Thấy ánh nắng sáng chói, Bùi Khiêm chợt cảm thấy hình như mình quên gì đó.
Đột nhiên hắn tỉnh ngủ ngay tắp lự.
Trao thưởng liên hoan phim Cannes!
Hôm qua sau khi nói chuyện với Nguyễn Quang Kiến, Bùi Khiêm sợ tối mình bị các tin tức oanh tạc, nên điều chỉnh sang chế độ máy bay, chỉ để chuông báo thức.
Sáng sớm hôm qua, chắc trao thưởng Cannes đã kết thúc rồi.
Bùi Khiêm ôm ấp tâm trạng phức tạp, cẩn thận tắt chế độ máy bay.
Sau đó các kiểu tin tức mới bắt đầu điên cuồng nổ ra, chẳng mấy chốc chấm đỏ nhỏ của app chat đã nhảy lên 99+!
Bùi Khiêm: “…”
Xong rồi, sẽ không được giải thật chứ?
Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ chỉ là chuyện không đáng kể, chắc mọi người lần lượt sang an ủi?
Bùi Khiêm ổn định tâm trạng một chút, lúc vừa định bấm vào app chat với mấy ngón tay run rẩy, một tít tin mới hiện lên trước rồi.
“Cách mười một năm, điện ảnh trong nước lại nhận được giải thưởng do giám khảo bình chọn ở liên hoan phim Cannes!”
Bùi Khiêm: “…”
Hắn không biết cái gọi là giải thưởng của nhóm ban giám khảo là giải thưởng gì.
Nhưng từ tiêu đề có thể thấy, tình huống không lạc quan lắm!
Bùi Khiêm không khỏi đỡ trán.
Toang, lớn chuyện thật rồi!
Mở app trò chuyện, tất cả đều là tin chúc mừng các kiểu.
Thậm chí mấy người Chu Tiểu Sách còn gửi video ở hiện trường qua, quay lung tung, hình như thấy được có một nhóm người đang reo hò hoan hô.
Bùi Khiêm trầm mặc một lúc, quyết định làm rõ vấn đề cơ bản nhất trước đã.
Rốt cuộc giải thưởng của ban bình chọn là giải gì?
Tuy bình thường Bùi Khiêm cũng xem điện ảnh, nhưng không hiểu gì mấy về mấy buổi lễ trao giải chuyên nghiệp này, cùng lắm cũng chỉ biết Gullgubber của Oscar.
Lúc này vẫn chỉ có thể cầu cứu Qiandu.
Sau hai phút, Bùi Khiêm hiểu rồi.
Trong liên hoan phim Cannes có rất nhiều giải thưởng, trong đó giải quan trọng nhất là giải Cành cọ Vàng, giống như giải Gấu vàng, Sư tử Vàng của hai liên hoan phim khác, đều là giải thưởng quốc tế cao nhất trong lĩnh vực điện ảnh.
Lần trước điện ảnh trong nước nhận được giải Cành cọ Vàng là vào năm 1993, đó cũng là lần duy nhất.
Mà giải thưởng của ban bình chọn cũng được coi là giải thưởng cao thứ hai.
Lần trước điện ảnh trong nước nhận được giải này, phải theo đuổi đến tận năm 2000, nên đầu đề tin tức mới viết là “lại nhận được vinh quang sau mười một năm”.
Xem xong kiến thức trên Qiandu, trong thoáng chốc Bùi Khiêm cũng không biết bản thân khó chịu hay vui vẻ nữa.
May thay không phải giải Cành cọ Vàng, chỉ là hạng hai.
Bùi Khiêm sợ thế chất con của thần may mắn của mình lại phát huy tác dụng, lỡ đâu ẵm được Cành cọ Vàng thật, thế thì lớn chuyện!
Cái này cũng không phải không có khả năng, dù sao thì người bình chọn điện ảnh càng chuyên nghiệp càng dễ bổ não, quỷ mới biết mấy người bình chọn điện ảnh ở Âu Mỹ thấy kiểu như “Ngày Mai Tươi Đẹp” sẽ bổ não thành cái gì!
Nhưng tình huống bây giờ đã đủ khiến Bùi Khiêm cạn lời.
Tuy là hạng hai nhưng cũng rất khó lấy được!
Điện ảnh trong nước cố gắng mười một năm, hình như năm nào cũng gửi phim đến liên hoan phim Cannes, kết quả hơn nửa đều là đi cho có, muốn ẵm hạng hai là chuyện không thể.
Kết quả mình quay phim, vốn chỉ muốn bỏ độc khán giả, lỗ chút tiền, nào ngờ doanh thu phòng vé trong nước bùng nổ cũng thôi đi, đến cả liên hoan phim cũng nhận được giải?
Chắc chắn thế giới này có vấn đề…
……
Bùi Khiêm im lặng ngồi dậy tắm rửa rồi đến công ty.
Tầng mười sáu, Thần Hoa Hạo Cảnh, tất cả nhân viên đều đang chăm chỉ làm việc, khung cảnh yên tĩnh.
Bùi Khiêm thở phào một hơi, không khỏi mừng thầm, mừng bản thân sắp xếp phòng làm việc Phi Hoàng ra riêng rồi, nếu không hôm nay toàn thể nhân viên của phòng làm việc Phi Hoàng đến chặn cửa văn phòng mình chúc mừng, thì ai chịu cho thấu?
Chí ít cũng đảm bảo nước suối nhà ta an toàn.
Nhưng Bùi Khiêm vừa bước vào văn phòng đã nghe thấy tiếng “bụp”, nắp rượu champagne văng lên trời!