Lúc này cần một ông chủ như mình đây đến khai thông tâm lý cho các nhân viên. Chung quy thì trò chơi này thất bại, trên thực tế bản thân cũng phải chịu chín mươi phần trăm trách nhiệm...
Trong lòng Bùi Khiêm tính toán rất nhanh xem cần phải nói những gì.
Nhưng đúng lúc này, hai chị em sinh đôi ở quầy lễ tân đã phát hiện ra Bùi Khiêm.
“Tổng giám đốc Bùi tới rồi!”
Hai chị em đột nhiên dẫn đầu vỗ tay!
Cả văn phòng trở lên náo nhiệt trong nháy mắt, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô đột ngột bùng nổ, dọa Bùi Khiêm giật mình!
Đây là tình huống gì?
Bùi Khiêm chú ý tới vẻ tươi cười tràn trề trên mặt của tất cả mọi người, đó không phải là giả vờ mà là xuất phát từ chính trái tim!
Nó khiến cho Bùi Khiêm theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn!
Hoàng Tư Bác đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Bùi Khiêm và đột ngột khom lưng.
“Tổng giám đốc Bùi, được ngươi chỉ bảo rồi!”
“Trước đây ta không hiểu tại sao ngươi không sắp xếp quảng cáo ‘Pháo Đài Trên Biển’, còn sinh ra nghi ngờ đối với hành vi của ngươi.”
“Nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ rồi!”
“Ngươi dùng sự thật để nói với ta, một trò chơi tốt thì không cần quảng cáo! Chỉ cần dư luận và sự tự nguyện của những người chơi, là có thể bộc lộ hết tài năng trong thị trường cạnh tranh khốc liệt!”
“Tổng giám đốc Bùi, sự tự tin của ngươi khiến ta kính phục!”
Một tiếng “xoẹt” vang lên trong lòng Bùi Khiêm, lòng hắn lạnh đi một nửa.
Hắn gần như sắp bật khóc, nỗ lực kiểm soát các cơ trên mặt và bày ra một biểu cảm nghiêm túc.
“Trò chơi của chúng ta... hot rồi?” Bùi Khiêm cảm giác như rơi xuống vực sâu, thử hỏi dò.
Hoàng Tư Bác gật đầu chắc nịch: “Hot rồi!”
“Vừa rồi ta đang refresh trình dữ liệu, thậm chí không dám tin vào mắt mình!”
“Trong tình huống chúng ta không làm bất cứ nhiệm vụ tuyên truyền quảng cáo nào, nhưng đã hoàn toàn đè bẹp ‘Vết Đạn’ cho dù về độ hot, số người chơi sôi nổi, hay về lợi nhuận!”
Bùi Khiêm hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Tình hình có gì đó sai sai.
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!
Lúc này, Bùi Khiêm mới biết được biểu cảm chân thật của ba người này là thế nào.
Hoàng Tư Bác nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thẫn thờ bấm refresh liên tục, vì số liệu của game vượt xa cả mong muốn tốt nhất của hắn, khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Tiểu Lữ đứng ngồi không yên, đương nhiên là vì kích động.
Còn Bao Húc thì đang tự hỏi nhân sinh, có điều suy nghĩ nhân sinh của hắn khác hẳn với suy đoán của Bùi Khiêm...
“Tổng giám đốc Bùi, champagne!”
Tân Hải mỉm cười, cầm một chai champagne lên.
Bùi Khiêm nhìn thoáng qua, thấy đó là một chai champagne khá đặc biệt, toàn bộ vỏ chai chỉ dùng bạc để tạo thành, bên trên viết đầy chữ tiếng Anh, đoán chừng giá cũng phải tầm năm con số.
Nhưng Bùi Khiêm chẳng để vào lòng con số này. Vì hắn biết rõ, lợi nhuận kiếm về từ “Pháo Đài Trên Biển” thì có mua mấy trăm chai rượu như thế cũng tiêu không hết.
Thế nhưng, trước mắt bao nhiêu người, Bùi Khiêm cũng không thể phủi tay áo mà rời đi.
Hắn không thể để bất cứ ai sinh ra hoài nghi đối với hệ thống hoặc khiêu chiến sự tồn tại của hệ thống.
Bùi Khiêm hít một hơi thật sâu, cầm lấy chai champagne.
“Bành” một tiếng, nắp chai được mở ra.
Rượu màu vàng nhạt phun ra ngoài, kèm theo hương rượu đặc trưng, cả văn phòng bùng lên bầu không khí náo nhiệt!
Tất cả mọi người bắt đầu hò reo, hai cô gái lễ tân đã chuẩn bị sẵn pháo giấy và pháo hoa, sau đó là một màn mưa giấy màu vàng trong văn phòng.
Mọi người vừa múa vừa hát, thậm chí Tiểu Lữ còn kích động đến mức trượt gối, rồi bị Hoàng Tư Bác kéo lại.
Trong bầu không khí sôi động này, Bùi Khiêm cố nặn ra dáng vẻ tươi cười: “Mọi người làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”
Bùi Khiêm cố giữ nụ cười, sau đó đi vào trong phòng làm việc, đóng cửa lại.
Nhìn bóng lưng Bùi Khiêm, Hoàng Tư Bác không khỏi cảm thán.
“Quả nhiên, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Tổng giám đốc Bùi!”
“Hắn đã sớm hình dung được tất cả mọi việc sẽ phát sinh, nên chẳng hề có chút kích động nào, chuyện này chẳng qua chỉ là một việc bình thường đối với Tổng giám đốc Bùi!”
“Haizzz, so với Tổng giám đốc Bùi, chúng ta không khác nào đám nhóc chưa trải sự đời, mới được có chút thành tựu mà đã đắc ý...”
“Lúc nào thì ta mới có được tâm thái như Tổng giám đốc Bùi đây...”
Hoàng Tư Bác vừa cảm thán, vừa tiếp tục refresh màn hình.
“Pháo Đài Trên Biển” đã hoàn toàn bùng nổ!
Đương nhiên, Hoàng Tư Bác cảm thấy dù sao game này cũng do Tổng giám đốc Bùi chỉ rõ phương hướng chung, bùng nổ cũng là chuyện bình thường, vô cùng hợp lý, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Sau khi phân tích ý đồ thiết kế của Bùi Tồng, Hoàng Tư Bác và Bao Húc đều cảm thấy game này có quá nửa khả năng sẽ thành công.
Thế nhưng, hắn không ngờ tới game sẽ hot tới mức này, thậm chí còn đè cả game “Vết Đạn” của phòng làm việc Thiên Hoả xuống!
Điều mà Hoàng Tư Bác càng không nghĩ tới là, lần này Tổng giám đốc Bùi lại chơi trò gian trá!
Như game “Quỷ Tướng” mà Tổng giám đốc Bùi đã phát hành chỉ dùng cái giá thấp nhất để phát huy ra hiệu quả marketing lớn nhất.
Khi đó, Bùi Tồng đã nghĩ ra một cách tuyên truyền game mới, đó là nhờ hoạ sĩ tuyên truyền, nhờ đó mà đã quảng bá game đến một lượng quần thể người chơi.
Lần này, Hoàng Tư Bác cũng đang một mực chờ đợi Tổng giám đốc Bùi sẽ tìm ra một cách nào đó đặc biệt, dùng phương pháp tương tự như bốn lạng đẩy nghìn cân để tạo ra hiệu ứng quảng cáo.
Thậm chí hắn tự nghĩ ra vài phương thức tuyên truyền để so sánh với nhau.
Nhưng xem ra thì tất cả suy nghĩ của hắn đều sai cả.
Tổng giám đốc Bùi căn bản chẳng có ý định tuyên truyền! Bởi vì Tổng giám đốc Bùi biết rõ, dù game này không cần tuyên truyền cũng có thể hot. Chỉ dựa vào danh tiếng do người chơi truyền miệng, tự lưu truyền và tự động đề cử là đủ rồi.
Đó là khí phách cỡ nào, tự tin cỡ nào!
Điều này cần tính toán thế nào, phán đoán thị trường chuẩn xác thế nào thì mới có thể làm được!
Thậm chí lúc Tổng giám đốc Bùi mở champagne thì vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nét mặt tự tin, dường như vừa làm một chuyện nhỏ không mấy ý nghĩa.
Hoàng Tư Bác tâm phục khẩu phục!
...