Tu tiên giới, tại một nơi cấm địa nào đó.
Quỳ trong vũng máu trên mặt đất là một thanh niên mặc lam bào bộ dạng vô cùng thê thảm. Đầu tóc rối bời, sắc mặt tái mét không một chút máu. Y phục toàn thân trên dưới không chỗ lành lặn. Nhìn qua chỗ rách ta có thể thấy được những vết thương có to có nhỏ chi chít khắp người. Có nơi chỉ là da tróc thịt bong. Cũng có những nơi cắt đến tận xương, nhìn thấy mà kinh người.
Điểm sáng duy nhất tồn tại chính là ánh mắt tràn đầy quyết tâm cùng khuôn mặt kiên định không nhìn ra chút sợ hãi.
Chợt trước mặt hắn không gian khẽ lay động. Bên trong đi ra bảy người.
Nhìn thấy những người trước mắt, hắn không giấu nổi sự giận dữ, hai mắt tràn đầy tơ máu hét lớn:
- Thập đế, ta với các ngươi quen biết đã lâu. Vậy mà hôm nay, chỉ vì một món bảo vật vậy mà liên thủ lại muốn giết người đoạt bảo. Uổng công bao nhiêu năm qua ta xem các ngươi như huynh đệ mà đối đãi.
Nói đến đây, hắn khóe mắt đã tràn ra huyết lệ, cười thảm một tiếng:
- Cuối cùng ta vận dụng toàn bộ át chủ bài, thiêu đốt toàn bộ thần hồn huyết mạch. Cũng chỉ có thể giết chết ba tên. Còn lại bảy người các ngươi hoàn toàn vô sự, không chút tổn hại. Ta không cam tâm.
Vừa dứt lời, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Người ra tay là một nam tử thân mặc bạch bào, tuổi chừng hai mươi, tóc dài ngang hông, sau lưng có đeo một thanh trường kiếm. Khuôn mặt thanh tú nhưng lại cho người ta một sự lãnh đạm không nhiễm bụi trần.
Nam tử đeo kiếm lên tiếng không chút cảm tình:
- Diệp Thiên ngươi đây là đánh nhau đến ngu người rồi đi. Hôm trước bảo với mấy người bọn ta bản thân ngươi vận số đã hết, hôm nay sẽ phải cưỡi hạc về cõi tiên. Muốn gọi chúng ta ra chia tay. Bây giờ đến nơi ngươi lại nói xằng nói bậy cái gì.
Diệp Thiên quỳ dưới đất trên trán nổi đầy gân xanh, quát lớn:
- Sĩ có thể giết không thể nhục. Nếu hôm nay ta không chết sau.........................
Chưa kịp dứt lời, nam tử đeo kiếm trực tiếp một chỉ về phía Diệp Thiên khiến hắn tan thành cát bụi.
Thấy cảnh tượng trước mắt, sáu người còn lại vô cùng trấn kinh, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía nam tử đeo kiếm.
- Ngươi vậy mà thật sự ra tay giết hắn. - Một âm thanh già nua mang theo sự sợ hãi vang lên.
Nam tử đeo kiếm bình thản trả lời.
- Hắn không phải nói rằng sĩ có thể chết không thể nhục sao. Ta đây cũng là theo lời hắn mà làm thôi mà.
- Ai cũng biết hắn hôm nay sẽ chết. Nhưng dù sao ngươi cũng không thể trực tiếp ra tay được. Sau này khi hắn trở về ngươi sẽ rất thê thảm đó.
Người vừa lên tiếng chính là nữ tử duy nhất trong số bảy người đang đứng.
- Trở lại sẽ rất thê thảm ? Ta khinh ! Kiếm Đế ta đây chẳng lẽ lại sợ. - Nam tử đeo kiếm lúc này đã có chút nóng nảy không còn vẻ lãnh đạm như trước nữa.
Địa cầu, năm 2023.
Đã bắt đầu vào hè, trời đã có chút oi bức.
Diệp Thiên dựa trên ghế đá, bên cạnh đặt một lon coca, từ từ mở mắt ra.
Hắn nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, rồi lại nhìn ra xung quanh.
Vẫn là con đường lúc trước hắn hay đi. Vẫn là quán thịt nướng giá rẻ hắn hay ăn. Vẫn là ngôi trường đại học mà trước kia hắn đang theo học.
Mọi thứ đều không hề thay đổi nhưng có lẽ chính thời gian đã làm Diệp Thiên có chút bỡ ngỡ.
- Mình đây là đã trùng sinh rồi sao ?
- Theo như dự tính của mình thì hôm nay chính là ngày một tháng sáu, khi kì nghỉ hè vừa mới bắt đầu. Cũng chính là ngày mình đã xuyên qua tu tiên giới.
Diệp Thiên tự lẩm bẩm trong miệng, tay phải móc trong túi quần ra chiếc điện thoại để xem ngày.
Quả thật như dự tính của hắn, hôm nay chính là ngày một tháng sáu.
Diệp Thiên nhấc lon coca lên uống một hơi cạn sạch.
- Hà!!! Thoải mái!!! Không biết bao lâu rồi chưa được uống qua thứ nước ngọt yêu thích này.
Diệp Thiên đứng dậy vươn vai một cái, bắt đầu đi dạo, cảm nhận linh khí tại địa cầu rồi đưa ra đánh giá.
- Có hai cái tin tốt và một tin xấu. Tin tốt đầu tiên là sau khi trùng sinh, thần niệm vẫn còn, chỉ là phạm vi chỉ còn năm mét xung quanh người. Tin tốt thứ hai, địa cầu hoàn toàn tồn tại linh khí, không phải nơi sơ khai linh khí chưa có.
- Còn tin xấu duy nhất là linh khí tại nơi hắn đang đứng quá mức mỏng manh, hoàn toàn không thể tu luyện được.
Diệp Thiên cũng không nản lòng:
- Nơi đây linh khí mỏng như vậy chính là do đông người sinh sống lại thêm ít cây cối. Chỉ cần đến một nơi núi rừng ít người qua lại khả năng cao sẽ có thể tu luyện được.
Đi dạo một hồi, Diệp Thiên liền dừng lại ở trước một cửa hàng bán thảo dược.
Trong đầu hắn lúc này đã lên xong cho mình một kế hoạch tu luyện cơ bản.
- Dù sao muốn sống an nhàn cũng phải có thực lực bảo vệ bản thân trước đã.
- Linh khí nơi núi rừng chắc chắn sẽ nhiều hơn tại đây nhưng cũng không chắc có thể bắt đầu tu tiên. Nhưng chắc chắn đủ để luyện thể.
- Trước hết mình sẽ đi tham khảo thảo dược tại địa cầu xem dược tính thế nào. Sau đó ước tính số tiền cần để mua dược liệu luyện thể trong mấy tháng tới.
- Còn về tiền bạc, trên người cũng chỉ còn hơn một triệu. Bây giờ đi kiếm thì không còn kịp nữa. Tốt nhất là đi mượn của Tô Minh. Dù sao với hắn thì chút tiền nhỏ này cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Diệp Thiên vào trong cửa hàng, bắt đầu vận dụng thần thức kiểm tra dược tính của các loại thảo dược cùng với ghi nhớ giá cả và tên gọi của chúng.
Sau một hồi tính toán, số tiền cần để mua dược liệu là năm triệu. Số lượng đủ dùng trong hai tháng.
Sau hai tháng, hắn tin chắc mình có thể đạt đến luyện thể nhập môn sơ kì.
Xong việc về đến kí túc xá. Diệp Thiên bây giờ chỉ cần đợi Tô Minh về vay tiền nữa là hoàn thành tám mươi phần trăm kế hoạch.
Nói về Tô Minh, tên đầy đủ là Tô Văn Minh. Một thiếu gia nhà giàu ở Bắc Châu. Thân hình cao ráo, khuôn mặt cũng tương đối đẹp trai. Nhưng cũng chẳng biết vì lý do gì hắn lại đến học ở một nơi hẻo lánh như Giang Nam này nữa. Diệp Thiên quen với Tô Minh từ hồi nhập học năm nhất. Đến nay đã được ba năm. Cả hai cũng khá hợp tính cách nên ở cùng kí túc xá. Diệp Thiên còn thường xuyên được Tô Minh giúp đỡ về tiền bạc nữa. Dù sao với hắn chút tiền nhỏ đó không đáng vào đâu.
Phòng của hai người nằm ở cuối dãy nhà, nên khi vừa nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Diệp Thiên biết ngay là Tô Minh về.
Hắn vội vàng ra mở cửa.
Nhìn thấy Tô Minh trước mặt, Diệp Thiên nở một nụ cười thân thiện.
- Bạn học Tô Minh đã về rồi sao!
Tô Minh nhìn thấy biểu hiện trước mắt vô cùng trấn kinh, vội vã lui ra sau.
- Diệp Thiên mày bị bệnh à! Hôm nay sao lại mở cửa cho tao, lại còn nụ cười thân thiện kia nữa. Cái gì mà bạn học Tô Minh. Mày không phải thức tỉnh cái sở thích quái dị nào đó rồi chứ.
Diệp Thiên mỉm cười đáp lại:
- Tô Minh à! Anh em chúng ta quen biết cũng đã ba năm rồi. Hôm nay liền muốn nhờ bạn chút việc nhỏ.
Tô Minh sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
- Việc gì mà mày phải làm đến mức này. Không phải phạm tội rồi muốn nhờ tao chạy án cho chứ.
- Đương nhiên không phải rồi!
- Thật ra mình muốn mượn bạn Tô Minh mười lăm triệu có chút việc gấp. - Diệp Thiên vô cùng thành khẩn đưa ra yêu cầu.
- Chỉ có thế ??? Mượn tao mười lăm triệu mà mày phải bày đặt nhiều trò vậy.
Tô Minh rút điện thoại ra trực tiếp chuyển tiền cho Diệp Thiên.
Thấy số tài khoản tăng +20.000.000 Diệp Thiên có chút sửng sốt:
- Tô Minh mày chuyển thừa năm triệu rồi.
Tô Minh ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ nhìn về Diệp Thiên:
- Tao vừa chuyển tiền xong cái liền đổi cách xưng hô luôn. Sao mày không đi làm diễn viên đi. Đất nước chính là thiếu một nhân tài như mày đó.
- Còn về dư năm triệu, tao không có thói quen chuyển số lẻ mười lăm hay hai mươi cũng như nhau thôi.
Tô Minh đột nhiên giật mình như phát hiện ra một bí mật động trời nào đó, hốt hoảng hỏi:
- Diệp Thiên, sao mày cần nhiều tiền thế. Mày làm gì có người thân gì đâu mà cần tiền gấp như vậy.
- Chẳng lẽ mày đi chơi gái bị quay video lại tống tiền. Hay là mày bị mắc bệnh nan y, cần tiền chạy chữa.
Tô Minh đột nhiên nghiêm túc, chân thành nói:
- Diệp Thiên nếu mày có khó khăn gì thì cứ nói với tao. Mày biết nhà tao giàu lắm, mấy cái khó khăn của mày tao dư sức giải quyết.
- Mày cũng không cần ngại mắc nợ tao, sau này trả lại tao là được.
Nghe đến đây, Diệp Thiên thật sự xúc động muốn khóc.
Hắn từ khi sinh ra đã là cô nhi. Từ trước đến giờ, Tô Minh chính là người duy nhất hiểu và thật lòng quan tâm đến hắn.
Không ít đồ đạc hiện tại mà Diệp Thiên đang dùng là của Tô Minh tặng.
Vì biết Diệp Thiên ngại không muốn nhận quá nhiều giúp đỡ của mình nên hắn luôn lấy danh nghĩa là đồ thừa không dùng đến mà vứt cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên hoàn toàn hiểu nên chỉ đành nhận lấy, ghi ơn trong lòng.
Có lẽ hắn trước kia cả đời cũng chẳng thể nào báo đáp nổi ân tình đó
Nhưng bây giờ đã khác, hắn không còn là một tên mồ côi không nơi nương tựa tên Diệp Thiên nữa.
Hắn chẳng cần nương tựa vào bất kì ai khác ngoài chính bản thân mình.
Chính bản thân hắn cũng đã trở thành tồn tại để vô số sinh linh nương tựa vào.
Tất cả chỉ vì một lý do.
Hắn là Diệp Thiên Đế.