Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Minh, Diệp Thiên khẽ vỗ vai hắn, ấm áp lên tiếng:
- Không cần lo. Tao hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Số tiền này tao muốn dùng để mua chút tài liệu về rèn luyện sức khỏe thôi. Dù sao thân thể tao cũng có chút gầy yếu.
Nghe được những lời này, Tô Minh khẽ thở dài:
- Thì ra là muốn tập gym trong mấy tháng hè này sao. Vậy mà cứ úp úp mở mở làm tao tưởng mày có chuyện gì to tát lắm.
- Tiễn phật tiễn đến tây thiên. Mày lấy ô tô đi cùng tao mua chút đồ đi. - Diệp thiên mỉm cười đề nghị.
Tô Minh trực tiếp đồng ý. Dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi và trên hết hắn muốn nhìn xem tên Diệp Thiên này rốt cuộc muốn làm thứ kì quái gì.
Ngồi vào trong xe, Diệp Thiên không khỏi hiếu kì:
- Cái xe Lamborghini màu đỏ này của mày rốt cuộc mua hết bao nhiêu tiền thế.
Tô Minh bình thản trả lời:
- Cũng ít, có mấy chục tỉ.
Nghe được cái giá, Diệp Thiên đã hoàn toàn chấn kinh.
Hắn cũng biết chiếc siêu xe này đáng tiền nhưng cũng chỉ nghĩ nó đáng giá vài tỉ. Không nghĩ tới giá trị lại lên đến mấy chục tỉ.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Diệp Thiên, Tô Minh cười đến không ngậm được miệng:
- Mày biết không, chiếc xe này là bản giới hạn thế giới. Tao lại là người đầu tiên ở nước mình sở hữu nó. Nghĩ lại tao cũng thấy mình ngưu bức thật.
- Mày không tưởng tượng nổi lúc mới mua về, tao lái đi quanh thành phố là cảm giác thế nào đâu. Bao nhiêu cái ánh nhìn hâm mộ, khao khát được sờ một cái. Chỉ có thể dùng một chữ Soái để hình dung.
Diệp Thiên đã hoàn toàn hối hận về câu hỏi của mình.
Tô Minh càng nói càng hăng, đến tận khi Diệp Thiên vào mua thảo dược mới chịu dừng lại.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào cửa hàng thảo dược, Tô Minh đã có chút nghi hoặc.
Sau đó nhìn hắn ta đi ra mang theo túi lớn túi nhỏ các loại rễ cây, thân cây. Cuối cùng chất đầy cả cái cốp xe, Tô Minh lại càng thêm nghi hoặc.
- Diệp Thiên, đây chính là tập gym mà mày bảo.
- Đương nhiên. Mày chưa nhìn thấy tắm thảo dược để tăng cường thân thể à ! - Diệp Thiên thản nhiên nói.
- Vậy bây giờ mang đống thảo dược này về kí túc xá hay sao ?
- Không. Mày đưa tao đến Vân Sơn đi. Tao muốn thuê trọ ở đó.
Nghe được yêu cầu này, Tô Minh vô cùng kinh ngạc:
- Mày đến Vân Sơn làm gì ? Nơi đó chỉ toàn rừng núi thôi. Làm gì có người sinh sống.
- Thì mày cứ đưa tao đến đó đi rồi biết.
Vân Sơn nhắc đến ở đây là một dãy núi nằm ở ngoại thành, cách trường học ba mươi cây số.
Đây cũng chính là dãy núi lớn nhất ở Đông Châu.
Ba mươi cây số cũng chỉ mất của hai người hai mươi phút đi đường.
Vừa đến nơi, Diệp Thiên lập tức xuống xe đi thẳng vào khu rừng dưới chân núi, bắt đầu cảm nhận linh khí.
Hắn lúc này không dấu nổi kích động, lộ rõ ý cười trên mặt.
Quả nhiên không ngoài dự tính. Linh khí ở nơi núi rừng ít người nồng đậm hơn ở trong thành phố không biết bao nhiêu lần.
Với mức độ này đã đủ cho Diệp Thiên luyện thể.
Thậm chí nếu đủ tài liệu làm một cái tụ linh trận, hắn tin chắc mình cũng có thể bắt đầu tu tiên.
Kiểm tra hoàn tất, Diệp Thiên vui vẻ quay lại xe.
- Tô Minh nhanh đi quanh dãy núi này tìm cho tao một cái phòng trọ.
Tô Minh nghe theo, lái xe vòng quanh chân núi tìm kiếm một cái nhà nghỉ.
Dù sao cũng là dãy núi lớn nhất ở Đông Châu, khách du lịch cũng không ít, rất nhanh hai người đã tìm được một cái nhà nghỉ.
Xuống xe, Diệp Thiên trực tiếp muốn thuê một căn phòng trong ba tháng.
Nghe được cái thời gian này, bà chủ cùng Tô Minh đều mộng bức.
Bà chủ thầm nghĩ:
- Đến Vân Sơn chủ yếu đều là khách du lịch, thuê phòng cũng chỉ đến một tuần là nhiều. Vậy mà cậu thanh niên trước mắt lại muốn thuê ba tháng. Không phải là làm chuyện mờ ám gì đó chứ ?
Tô Minh không giấu nổi sự nghi hoặc lên tiếng hỏi:
- Mày thuê làm gì tận ba tháng ?
Diệp Thiên nhìn vẻ mặt hoài nghi của hai người cũng chỉ đành kiếm lấy một cái lý do qua loa cho xong:
- Dù sao học hành mấy năm nay cũng áp lực. Tao định kì nghỉ hè này sẽ sống ở nơi rừng núi hoang sơ này để cảm nhận sự yên bình của thiên nhiên.
- Không phải mày nói muốn tập gym trong mùa hè này sao.
- Thì vừa hòa nhập thiên nhiên vừa rèn luyện sức khỏe.
Tô Minh cạn lời. Hắn biết Diệp Thiên một khi đã quyết định việc gì thì hoàn toàn không thể ngăn được.
Tô Minh khẽ lắc đầu rút ra điện thoại thanh toán tiền phòng ba tháng tới cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên sửng sốt:
- Tô Minh mày làm gì vậy ? Tao vẫn còn tiền mà!
- Tiền trong tài khoản mày thì cũng là của tao. Có gì khác nhau đâu. - Tô Minh bình thản đáp.
Thanh toán xong, Tô Minh giúp Diệp Thiên chuyển đống thảo dược lên phòng. Sau đó liền rời đi.
Trước khi đi, hắn không quên nhắc nhở:
- Có việc gì cần thì gọi điện cho tao. Thi thoảng tao cũng sẽ đến thăm mày.
Nhìn bóng xe xa dần, Diệp Thiên cũng chỉ khẽ lắc đầu cười khổ một tiếng.
Mọi chuẩn bị đã hoàn tất.
Ngày hôm sau, Diệp Thiên bắt đầu quá trình luyện thể.
Luyện thể là một phương pháp tu hành nhục thân ở tu tiên giới.
Quá trình tu luyện sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, nhưng đổi lại yêu cầu tư chất rất thấp, gần như không có.
Chỉ cần chăm chỉ, chịu được khổ là có thể tu luyện.
Khởi đầu luyện thể cũng chỉ nhẹ nhàng như tập gym ở địa cầu. Bước đầu là những bài tập đơn giản như chạy bộ, squat, chống đẩy, gập bụng.
Khi tập xong liền ngâm thảo dược. Quá trình ngâm cần vận dụng lượng nhỏ linh khí cùng công pháp để hấp thu toàn bộ dược liệu giúp mau chóng khôi phục thân thể.
Sau đó lại tiếp tục tập luyện.
Cứ như thế lặp đi lặp lại. Luyện thể chính là làm cho thân thể thương tổn sau đó khôi phục để mạnh lên.
Ban đầu tu luyện không quá kinh khủng. Nhưng càng về sau lại càng phải gây thương tổn lớn hơn lên cơ thể.
Có những giai đoạn phải tự làm gãy xương của bản thân sau hấp thu dược liệu khôi phục. Rồi lại tiếp tục lặp lại như thế vô số lần.
Có những giai đoạn phải tự làm tổn thương nội tạng.
Nói chung càng về sau càng thống khổ.
Nhưng chút khổ này với Diệp Thiên không chút vấn đề. Dù sao trước kia ở tu tiên giới hắn cũng đã từng luyện thể đạt đến một tầng thứ kinh người.
Mỗi ngày của Diệp Thiên trôi qua chỉ tóm gọn trong ba việc: Ăn, ngủ, tu luyện.
Thi thoảng Tô Minh cũng đến thăm còn mua tặng cho hắn chút quần áo mới, giày dép các loại.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Ba tháng sau. Ngày một tháng chín.
Ngày hôm nay Diệp Thiên không còn tu luyện từ sáng sớm nữa mà ngủ đến tận mười hai giờ trưa mới dậy.
Vừa ngủ dậy, hắn lập tức gọi điện cho Tô Minh lái xe đến đón.
Trong thời gian chờ đợi, Diệp Thiên bắt đầu thu dọn đồ đạc, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị rời đi.
Nhìn bản thân trong gương tắm, Diệp Thiên không giấu nổi sự vui vẻ mỉm cười một cái:
- Ba tháng chịu khổ cuối cùng đã đạt đến luyện thể nhập môn sơ kì. Cũng coi như có chút thành tựu.
Diệp Thiên trong gương như lột xác thành một con người khác, không còn dáng vẻ gầy yếu trước kia.
Toàn thân trên dưới đều là cơ bắp cuồn cuộn cứng như sắt thép. Khung xương cũng đã to lên mấy phần.
Ngày trước hắn chỉ cao một mét bảy thì giờ đã đạt đến gần một mét tám.
Với thân thể hiện tại, dù có tham gia bất kì một cuộc thi thể hình nào Diệp Thiên cũng có thể đạt được giải nhất.
Một lát sau, Tô Minh đã đến.
Nhưng khi rời đi, Diệp Thiên không trả phòng mà tiếp tục thuê thêm ba tháng nữa. Bà chủ cùng Tô Minh lại một lần nữa kinh ngạc.
Lần này Tô Minh cũng lười hỏi thăm, trực tiếp lái xe rời đi.