Ngồi trên xe trở về thành phố, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tô Minh nhìn sang thân hình Diệp Thiên bên cạnh không khỏi cảm thán:
- Rốt cuộc ba tháng này mày dùng tà thuật gì mà cơ thể phát triển nhiều vậy. Trước còn thấp hơn tao mà giờ đứng cạnh đã cao hơn tao rồi.
- Còn cái cơ bắp to tướng, cứng như đá này là sao? Không phải mày dùng chất kích thích tăng trưởng đó chứ ? - Tô Minh vừa bóp lấy bắp tay Diệp Thiên vừa hỏi.
Diệp Thiên ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tô Minh:
- Đây là thành quả khổ luyện ba tháng của tao, trải qua bao nhiêu đau khổ mới có được đó. Mày đừng có mà vì ghen tị mà nghĩ ra mấy cái giải thích kì quái!
Tô Minh nghe thấy ý trêu chọc của Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Tao lại thèm ghen tị với đống cơ bắp đó của mày? Nếu muốn không phải chỉ cần vài bữa đi tập gym là được rồi sao!
Diệp Thiên trong lòng đã đưa ra một cái quyết định.
Trong tương lai hắn nhất định sẽ phải cho Tô Minh trải qua mấy tháng luyện thể giống mình. Đến lúc đó để xem hắn còn dám nói chỉ cần vài bữa tập gym nữa không.
- Vậy bây giờ mày muốn về kí túc xá sao Diệp Thiên?
Diệp Thiên nghe được câu hỏi cũng trầm ngâm suy nghĩ một lát.
- Về kí túc xá cũng chẳng có việc gì làm! Mày biết chỗ nào bán mấy thứ kì lạ cổ quái không.
- Ý mày là mấy thứ như bùa chú, ngọc bội trừ tà các thứ sao?
Diệp Thiên gật đầu:
- Đúng là mấy thứ đó.
- Nếu là mấy thứ đó, ở chợ chắc chắn không có chỉ có thể đến Thiết Ngưu phường thị để mua thôi.
Diệp Thiên nghi hoặc:
- Thiết Ngưu phường thị là cái gì. Sao tao chưa nghe nói bao giờ?
Tô Minh bình thản đáp:
- Đương nhiên mày không biết rồi. Thiết Ngưu phường thị là một cái chợ do xã hội đen mở. Ở đó thứ gì cũng có. Hàng cấm cũng có, thứ kì lạ cổ quái cũng có.
- Tóm lại chỉ cần có tiền là mày muốn mua gì cũng được.
Diệp Thiên nghe xong vô cùng hứng thú:
- Vậy chúng ta đến đó đi, tao muốn đi mở mang tầm mắt.
Tô Minh không chút do dự đồng ý. Dù sao nơi đó tuy do xã hội đen mở nhưng được cai quản rất trật tự. Hoàn toàn không có nguy hiểm.
Và chủ yếu hắn muốn cho Diệp Thiên tiếp xúc một chút với thế giới ngầm, để biết được xã hội không phải một màu trắng như đã biết.
Muốn đi đến Thiết Ngưu phường thị cần phải vào sâu trong trung tâm thành phố.
Lại cần đi bộ qua vô số ngõ ngách. Cuối cùng đi vào một cái đường hầm dẫn xuống lòng đất.
Trước mắt Diệp Thiên chính là Thiết Ngưu phường thị.
Nơi đây chỉ có duy nhất một lối vào và một lối thoát hiểm. Cả hai đều được mấy tên đầu trọc xăm trổ canh giữ.
Tuy là một cái chợ đen nhưng có không ít người mua kẻ bán, không khí tương đối náo nhiệt.
Diệp Thiên cũng có chút hoài nghi tin tức của Tô Minh:
- Đây thực sự là chợ đen mà mày bảo sao?
Tô Minh chưa kịp đáp trả liền bận nghe điện thoại:
- Cái gì! Tôi lập tức về ngay đây!
Tô Minh mang theo vẻ cuống quýt nói với Diệp Thiên:
- Theo tao về kí túc xá đi! Bây giờ tao có chút việc gấp, không thể nào đi cùng mày được. Hôm khác tao lại đưa mày đến đây chơi.
- Có việc thì đi trước đi, lát tao sẽ tự bắt taxi về. Tao bây giờ muốn đi dạo một vòng chỗ này xem có gì thú vị không. Mày cũng không cần lo, gặp rắc rối tao sẽ gọi điện cầu cứu mày ngay. - Diệp Thiên bình thản trả lời.
Tô Minh nghe vậy liền vội vàng rời đi.
Diệp Thiên bắt đầu đi dạo một vòng quanh Thiết Ngưu phường thị.
Đi đến đâu, hắn cũng dùng thần thức quét qua một lượt.
Đồ vật được rao bán hắn quét qua.
Thậm chí đồ vật trong túi quần túi áo, vòng tay vòng cổ đeo trên người hắn cũng quét qua.
Mục đích chuyến đi này của hắn chính là tìm kiếm bảo vật làm trận nhãn cho tụ linh trận.
Bảo vật này cũng không yêu cầu cao. Chỉ cần có khả năng lưu trữ linh khí là được.
Nhưng đáng tiếc đã đi một vòng cũng không có tìm được món đồ vừa ý.
Đi đến trước một nơi đổ thạch, trong đầu Diệp Thiên lóe lên suy nghĩ:
- Chuyến đi hôm nay không tìm được trận nhãn cũng không thể công cốc mà về được! Ít nhất cũng phải kiếm chút tiền trang trải cuộc sống chứ!
Ông chủ cửa hàng đổ thạch thấy ánh mắt Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào mấy viên đá dưới đất, hắn biết cơ hội làm ăn của mình đã đến.
- Chàng thanh niên, ta nhìn thấy ấn đường cậu ẩn hiện kim quang. Đây có nghĩa là vận may đang ở trước mắt đừng có bỏ lỡ.
Diệp Thiên trong miệng lẩm bẩm:
- Vận may đang ở trước mắt....
Ông chủ nhìn ra thiếu niên trước mắt đã động lòng, liền mời chào:
- Vận khí cậu đang thịnh, muốn thử mua vài viên đá chỗ tôi không ? Biết đâu mở ra một viên bảo thạch bán được mấy tỉ thì sao? Lúc đó chính là một bước lên mây!
Diệp Thiên nhỏ giọng đáp lời, ánh mắt có chút rụt rè:
- Nhưng tôi chỉ có năm triệu trong người thôi! Sợ rằng không đủ mua!
Ông chủ mỉm cười thân thiện:
- Không sao chàng trai, tôi sẽ bán lỗ cho cậu mấy viên, coi như chúng ta kết một thiện duyên.
Diệp thiên hai mắt sáng bừng trực tiếp trả tiền.
Ông chủ nét mặt càng thêm tươi cười sảng khoái nói:
- Cho cậu chọn ba viên đá ở bên phải đó. Nhớ chỉ được chọn mấy viên bé thôi.
Diệp Thiên chọn đi chọn lại cuối cùng cũng được ba viên ưng ý đưa cho ông chủ.
Sau khi đưa qua máy cắt, sắc mặt Diệp Thiên đã hoàn toàn trắng bệch không còn chút máu:
- Không thể nào! Không thể nào! Năm triệu tiền nhà tháng này coi như mất rồi! Không thể nào!
Kết quả cũng chẳng ngoài dự tính của ông chủ cùng mấy người vây xem. Ba viên đá cắt ra hoàn toàn chẳng thu được gì, đều là phế phẩm.
Ông chủ vẫn không có ý định thu tay lại, trực tiếp cho Diệp Thiên thêm một bát canh gà:
- Thiếu niên đừng buồn. Tôi nhìn ra ấn đường cậu kim quang đã hoàn toàn hiện rõ. Cũng chính là nói vận may của cậu đã đến rồi.
- Tin tưởng tôi, lần này cậu đổ thêm ba viên nữa chắc chắn sẽ lời to. Nếu không ra bảo thạch, tôi sẽ đền tiền cho cậu.
Nghe được lời dụ hoặc của ông chủ, Diệp Thiên đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng hỏi:
- Không ra ông thật sự sẽ đền tiền sao?
Ông chủ nghe được lời này, hai mắt sáng bừng, hào phóng nói:
- Đương nhiên, chút tiền nhỏ đó với tôi có đáng là gì?
Diệp Thiên dứt khoát thanh toán thêm năm triệu.
- Được rồi, quy tắc như cũ chọn ba viên đá loại nhỏ.
Diệp Thiên lại loay hoay một hồi cuối cùng lại chọn ra ba viên đưa cho ông chủ.
Cứ ngỡ sẽ lại giống như lần đầu, đều là phế phẩm.
Nhưng không ngờ viên đá thứ hai vừa cắt ra đã lóe lên một màu xanh vô cùng chói mắt.
Bên cạnh có người đứng xem kinh hô:
- Là Lưu Ly bảo thạch!
- Đúng vậy chính là Lưu Ly bảo thạch!
- Chàng trai cậu phát tài rồi!
- Viên này cũng phải có giá mấy trăm triệu đó!
Diệp Thiên lộ ra một mặt chấn kinh, sau đó là vui mừng không sao tả nổi, trực tiếp nhảy lên hét lớn:
- Ha ha! Phát tài rồi ! Ta phát tài rồi.
Về phía ông chủ lúc này đã hoàn toàn ngây dại, không thể tin vào trước mắt:
- Chỉ mua năm viên đá rác rưởi cỡ nhỏ mà cũng có thể trúng được mấy trăm triệu.
- Lẽ nào mình chính là có tướng thầy bói, vừa bảo cậu ta có vận may liền thành sự thật.
Bên cạnh mấy người đứng xem đã bắt đầu đua nhau trả giá.
Sau một lúc, Diệp Thiên cười đến không ngậm được miệng chốt hạ năm trăm triệu.
Ông chủ không cam tâm liền kinh hô:
- Thiếu niên, trên ấn đường của cậu kim quang không những không tiêu tán mà còn tăng thêm không ít. Chắc chắn vận may của cậu vẫn chưa hết. Mau mua thêm đi. Chắc chắn còn có thể lãi to hơn trước.
Diệp Thiên kiên định đáp lời ông chủ:
- Tôi đi học được dạy làm người không nên quá tham lam. Với tôi số tiền này là quá đủ rồi. Vận may còn lại vẫn là để dành cho người khác đi.
Nói xong Diệp Thiên liền quay đầu rời đi.
Ông chủ vẫn cố níu kéo nhưng không còn chút tác dụng nào.
Vừa rời đi mấy bước, bên cạnh Diệp Thiên liền nhiều thêm một ông lão tóc hoa râm, tuổi ngoài bảy mươi, khuôn mặt phúc hậu.
- Thiếu niên, cậu còn quá trẻ, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội không nên đến những nơi như thế này. Hôm nay cậu may mắn nên mới lãi được ít tiền. Nếu không bây giờ sợ rằng một xu cũng bị tên chủ cửa hàng lừa mất.
Diệp Thiên nghi hoặc nhìn về phía ông lão thầm nghĩ:
- Tiền bối muốn dạy dỗ tiểu bối kĩ năng sống sao? Hay là có mục đích nào khác.
- Lẽ nào tên này nhìn ra sơ hở của mình.
Toàn bộ quá trình Diệp Thiên đổ thạch hoàn toàn đều là diễn kịch.
Mục đích thứ nhất muốn trêu đùa tên chủ cửa hàng kia một chút.
Còn mục đích thứ hai là tránh cho phiền phức. . Đây cũng là mục đích chính của Diệp Thiên.
Có đến cả trăm viên đá, lại có thể may mắn chọn được một viên bảo thạch rất dễ khiến người ta hoài nghi bản thân sở hữu thủ đoạn hơn người. Dù sao bây giờ thực lực chưa đủ Diệp Thiên cũng không muốn dính vào rắc rối.
Cũng vì lý do này, Diệp Thiên mới phải mua đến tận sáu viên đá, chia làm hai lần.
Nhưng Diệp Thiên cũng nhìn ra ở đây có một cái lỗ hổng.
Làm gì có một tên trẻ tuổi ngu ngơ nào đi đến chỗ chợ đen này cơ chứ! Lại còn may mắn mà trúng được mấy trăm triệu nữa. Quá nhiều sự trùng hợp.
Về lý do tại sao Diệp Thiên vẫn tham gia đổ thạch, đơn giản hắn muốn kiếm chút tiền để trang trải cuộc sống. Cũng không thể lúc nào cũng dùng tiền của Tô Minh được.
Còn phiền phức sao? Hắn hiện tại chưa muốn dính vào phiền phức, không có nghĩa hắn sợ phiền phức.