Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 105

Dịch: mafia777

"Muốn dẹp ngoài trước phải an nội."

Câu này dĩ nhiên không phải là do lão Tưởng nói ra mà là do khai quốc tể tướng triều Tống Triệu Phổ nói. Đồng thời cũng trở thành tư tưởng chính của triều Tống mấy trăm năm liền, cho nên triều Tống không diệt vong bởi bản thân họ, mà diệt vong trong tay người Mông Cổ. Triều Đường chưa từng có người nói câu này, nhưng đạo lý này rất dễ để hiểu, Dương Triển Phi cũng hiểu nhưng y thà không hiểu. Bởi vì y đang rất đau đầu, vẻ mặt buồn bực nói: "Cái này đương nhiên ta biết, nhưng hiện nay sự tình cấp bách, phản quân sắp kéo đến chân thành, thành Dương Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, e rằng tạm thời không tìm được bọn tặc khấu đó."

Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử, trước đây không phải ngươi đã cử người ra ngoài thành đưa bách tính vào trong thành rồi sao?"

Dương Triển Phi nghe vậy mặt biến sắc kêu lên: "Ai da, không tốt rồi, bọn tặc khấu đó khẳng định trà trộn vào bách tính để đi vào thành."

"Nhị công tử nói không sai."

Hàn Nghệ gật gật đầu, tiếp tục nói: "Trong bọn chúng không ít kẻ xuất thân thảo khấu, cũng không dám tùy ý vào thành. Đây chính là vì sao bằng hữu của ta theo dõi bọn chúng rất lâu nhưng bọn chúng chỉ quanh quẩn ngoài thành. Nếu ta đoán không nhầm thì bọn chúng đang đợi cơ hội, mà cơ hội đó do nhị công tử vừa không chút do dự đưa ra quyết định. Thực ra quyết định này của nhị công tử không hề khó đoán, chúng ta biết, đối phương cũng biết, cho nên bọn chúng nhất định sẽ đợi khi nhị công tử triệu hồi bách tính về thành, sau đó thừa cơ hội lẻn vào thành. Nhị công tử làm như vậy đúng với tính toán của bọn chúng. Nhưng chúng ta không thể vì bọn chúng mà bỏ mặc bách tính, hơn nữa việc này đối với chúng ta cũng không hẳn hoàn toàn là chuyện xấu."

"Ngươi nói rõ hơn đi."

Không chỉ Dương Triển Phi, ngay cả Dương lão phu nhân và Dương Phi Tuyết đều rất kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ giải thích nói: "Nếu bọn chúng ẩn nấp khắp nơi, tìm cách khác vào thành thì chúng ta không dễ tìm bọn chúng rồi."

"Nhưng nếu bọn chúng trốn trong bách tính tức là nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Ta tin nhị công tử không thể để cho bách tính sau khi vào thành rồi chạy loạn lên chứ! Chung quy là cho bọn họ đợi ở một nơi, như thế tức là cá đã ở trong lưới, muốn thoát ra cũng không được."

Dương Triển Phi cau mày nói: "Nói là như vậy, nhưng ta không hề biết trong số bọn họ ai là tặc khấu, đợi khi đại quân của đối phương tới, bọn chúng thừa loạn hành động. Khi đó chúng ta vốn nhân lực ít ỏi làm sao mà lo được trong ngoài."

"Đúng...khi tặc khấu vào trong thành, ngươi sai binh lính khống chế bọn chúng. nhưng vấn đề ở chỗ, một khi chủ lực đối phương công thành, ngươi có ít người vậy thì phân binh thế nào, nhất định phải đối phó với chủ lực của đối phương. Như vậy là cho bọn tặc khấu cơ hội rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Không lẽ nhị công tử quên rồi? Bằng hữu của ta nhận được một trong số các tên đó. Chỉ cần lợi dụng tên này, dụ rắn khỏi hang, bọn chúng nhất định phải hiện hình."

Dương Triển Phi nghe vậy mắt sáng lên.

Dương lão phu nhân lại nói: "Nhưng mà bọn chúng trà trộn vào trong bách tính, một khi sinh loạn, sợ là làm tổn thương tới người vô tội."

Hàn Nghệ có chút bất đắc dĩ nói: "Điều này khó tránh được, chúng ta chỉ có thể tận lực giảm thiểu thương vong, phân tán bách tính ra để sắp xếp, nếu không trà trộn vào một đống, đến lúc đó loạn lên thì khó khống chế."

Dương Triển Phi nói: "Nhưng như vậy, bọn chúng cũng sẽ phân tán cùng."

"Không không không." Hàn Nghệ lắc đầu: "Ta biết một trong những mục tiêu của bọn chúng là ứng cứu Cửu Đăng, cần biết rằng trong ngục còn rất nhiều đồng bọn của bọn chúng, nếu để cho bọn chúng tập hợp thì tạo thành một thế lực không nhỏ. Mặc khác, đó là phủ nha Dương châu, nếu như công phá phủ nha Dương châu thì quân ta ắt sẽ loạn. Bắt giặc bắt tướng trước chính là đạo lý này."

Sở dĩ hắn dám chắc chắn như thế, bởi hắn tin rằng trong đám phản quân thì địa vị của Cửu Đăng không nhỏ. Bởi hắn đoán rằng số vàng, châu báu đó có thể dùng làm vương miện. Đồ quý trọng như vậy giao cho Cửu Đăng quản lý, như vậy địa vị của gã nhất định không nhỏ.

Điều này dĩ nhiên Dương Triển Phi cũng hiểu, vấn đề là cái này có liên quan gì đến bắt giặc bắt tướng trước, nghi ngờ nói: "Hai việc này có quan hệ sao?"

"Đương nhiên là có"

Hàn Nghệ nói: "Chúng ta bố trí một điểm ổn định bách tính ở gần nhà lao, mà nhà lao cách phủ nha không xa, đúng hợp với ý bọn chúng. Ta nghĩ bọn chúng khẳng định nghĩ cách để lẻn vào đó. Như thế, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi rồi. Hơn nưa bách tính và bọn chúng có một điểm khác biệt cực kỳ rõ ràng, đó là đa số bách tính đều mang theo người nhà, bọn chúng không thể nào mang người nhà tới được. Chúng ta tìm lý do để sắp xếp chỗ ở cho người già, phụ nữ và trẻ em. Như vậy, chúng ta thêm một bước nữa tách nhỏ ra rồi."

"Sau đó chúng ta có thể phái cao thủ trà trộn vào trong đó, thừa cơ hành động. Mặt khác, chúng ta có thể sắp xếp một vài cung binh ẩn nấp ở một nơi kín đáo đợi lệnh. Tuy nhiên vẫn có thể có thương vong nhưng ta nghĩ đánh trận thì khó tránh được điều này."

Dương Triển Phi nghe vậy liên tục gật đầu, vừa nhìn về phía Dương lão phu nhân.

Dương lão phu nhân mặc dù không muốn như thế, nhưng bà cũng biết, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Dương châu, muốn làm được một người không bị thương căn bản là không thể nào, vì thế nói: "Triển nhi, phụ thân cháu đã đem Dương Châu phó thác cháu, vậy cháu toàn quyền làm chủ."

"Vâng, cháu đã biết ạ."

Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: "Những tên này chỉ là tôm tép nhãi nhép, chủ yếu vẫn là quân chủ lực của đối phương sắp tới. Hàn Nghệ, ta tin ngươi nhất định có cách đối phó với bọn chúng."

Hiện giờ nàng tin Hàn Nghệ 100%, không cần dùng câu nghi vấn, mà dùng câu khẳng định.

Dương Triển Phi ánh mắt mang hy vọng nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta cũng chưa bao giờ đánh giặc, hơn nữa, đối phương đến bất thình lình, ta không có cách nào tiêu diệt bọn chúng. Hắn chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, chưa từng ra chiến trường, ngươi cho hắn đi đánh trận thì có chút ép buộc hắn rồi."

Lời này vừa nói ra, Dương Triển Phi huynh muội và Dương lão phu nhân đều rất thất vọng.

"Tuy nhiên..."

Hàn Nghệ mặt lộ vẻ do dự.

Dương Triển Phi vội hỏi: "Tuy nhiên cái gì?"

Hàn Nghệ nói: "Tuy nhiên ta nghĩ rằng ta có thể giúp cho chúng ta cầm cự một hai ngày."

Dương Triển Phi vui vẻ nói "Như vậy tốt quá rồi, ta đã cử người đi cầu cứu phụ thân ta, nếu cầm cự được một hai ngày. Chúng ta liều chết cầm cự một hai ngày thì viện binh có thể tới. Người mau nói, ngươi có cách gì?"

Hàn Nghệ cười ngượng ngùng.

Dương Triển Phi ngẩn người, nói: "Ngươi cười cái gì?"

Hàn Nghệ hơi có vẻ ngượng ngùng nói: "Ta chỉ muốn đấu tiên thuật với Trần Thạc Chân, xem ả ta lợi hại hay ta lợi hại."

Dương lão phu nhân kinh ngạc nói: "Ngươi còn biết tiên thuật?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Thì cũng biết một chút."

Một bên Dương Phi Tuyết đột nhiên cười khúc khích.

Dương lão phu nhân kinh ngạc nhìn Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết mấp máy môi, không nói, nghĩ thầm rằng: "Ngươi thì biết cái gì là tiên thuật, chắc chắn là lừa bịp người khác."

Hàn Nghệ biết nàng ta đang nghĩ gì, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhưng ta cần rất nhiều thợ thủ công lành nghề giúp đỡ."

Dương Triển Phi vội vàng nói: "Việc này dễ làm, ta lập tức triệu tập thợ thủ công toàn thành tới giúp ngươi."

Dương lão phu nhân nói: "Việc này không nên chậm trễ, các cháu mau đi làm đi."

"Vâng, Vâng, tôn nhi cáo lui trước."

...

...

Hai người trở ra hậu đường, Hàn Nghệ đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, nói: "Nhị công tử, có chuyện quên nói với ngươi"

“Chuyện gì?”

“Bằng hữu phát hiện tặc nhân của ta, kỳ thật... Kỳ thật là người Phù Tang.”

“Người Phù Tang?”

Dương Triển Phi hơi có vẻ kinh ngạc, nói: "Chỉ cần hắn có thể giúp ta tìm ra đám cường đạo, người Phù Tang thì kệ người Phù Tang, cái này có quan hệ gì.”

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Mấy người Phù Tang này có chút liên quan với Vương gia.”

Dương Triển Phi sững sờ, "Ngươi là nói...?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Dương Triển Phi phi thường dứt khoát nói: "Nếu như bọn hắn lúc này có thể lập công, chuyện cũ trước kia ta sẽ bỏ qua.”

Hàn Nghệ nói: "Vậy thì tốt, Nhị công tử, ngươi trước hết đi tìm công tượng, để bọn họ chuẩn bị đủ nhiều bếp lò, còn có một chút đồng côn, thiết côn, tốt nhất vẫn là đồng côn, còn có một chút ván sắt, tiền đồng, ít nhất phải dài một thước. Ta đi trước tìm bằng hữu của ta."

Dương Triển Phi nói: "Để ta phái người đi cùng ngươi. Dù sao, người Mai thôn các ngươi cũng muốn vào thành."

Dương Triển Phi an bài hơn 20 tên cao thủ hộ tống Hàn Nghệ đi tới trước mai thôn, Đường triều cũng có không ít ngựa, thuần một sắc kỵ binh, đương nhiên, Hàn Nghệ ngồi chính là xe ngựa, hắn thật ra biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ là cưỡi ngựa ở trên sân, nếu dùng còn phải tập thử trên đường một tý, nhưng lúc này đã không thể xuất hiện sai lầm. Xe ngựa có lẽ vẫn là đáng tin cậy một chút, mà Dương Triển Phi cũng tự mình tiến đến tổ chức dân chúng vào thành rồi, mặt khác còn gọi người đi đem công tượng lành nghề trong thành tìm đến.

...

...

Hàn Nghệ đầu tiên là đến ngôi miếu đổ nát, lại để cho bọn người Tiểu Dã, Tang Mộc chờ ở tại đây. Đợi lát nữa sau khi đi ra cùng Mai, thì lại đón thêm bọn hắn đi luôn.

Thời điểm đi vào Mai thôn, lúc này đã vào đêm rồi, những quan binh kia lập tức hạ đạt mệnh lệnh phủ Thứ Sử, lại để cho dân chúng trong nhà mang theo thuế ruộng, đi theo đám bọn hắn vào thành. Dân chúng Mai thôn lúc đầu còn không kịp phản ứng, bởi vì Mai thôn là chỗ vắng vẻ, cũng ít có đi ra ngoài, bọn họ thậm chí chuyện Mục Châu tạo phản cũng không biết, trong chớp mắt, đám phản quân này đã đánh tới Dương Châu rồi, chuyện này thật bất khả tư nghị.

May mắn Hàn Nghệ đã ở, theo chân bọn họ đơn giản giải thích một phen, lúc này mới nói động mai thôn dân chúng, mọi người tranh thủ thời gian về nhà cầm gì đó, bọn hắn chỉ có một đêm công phu, ngày mai giờ Thìn mà bắt đầu phong bế cửa thành.

Mà Hàn Nghệ bởi vì còn có việc phải xử lý, vì vậy kêu lên Tiêu Vân, Hùng đệ, thừa lúc xe ngựa trước rời đi rồi, nhà bọn họ không có lương thực, tựu một điểm vải lụa vải vóc, cầm lên có thể rời đi.

...

...

Trong xe.

“Tựu... này điểu nhân, cũng dám tạo phản, thật sự là chán sống.”

Tiêu Vân vừa rồi trước mặt người khác, một mực trang có tri thức hiểu lễ nghĩa, gả chồng theo phu, Hàn Nghệ bảo nàng đi, nàng lập tức tựu đi, là một câu đều không có nhiều lời, đúng vậy tiến đến trong xe, nàng tựu bản tính lộ ra, chửi ầm lên.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói:”Ngươi kích động như vậy làm gì?”

Hùng đệ gật gật đầu, tỏ vẻ cũng xem không hiểu.

Tiêu Vân vẻ mặt ủy khuất nói:”Ta có thể không kích động ư, cái này mới phòng mới vừa vặn đắp kín, ta đều còn không có trụ tiến đi, tựu làm cho bọn họ huyên náo ngay gia cũng không thể trở lại, chẳng lẽ ngươi tựu không tức giận sao.”

Cảm tình ngươi tựu vì cái này ah! Hàn Nghệ căn bản cũng không có nghĩ vậy một điểm, hữu khí vô lực nói:”Cái này đến lúc nào rồi rồi, ngươi còn nói những này?”

Tiêu Vân lẽ thẳng khí hùng nói:”Ta liền cho một nữ tắc người ta, ngươi có thể trông cậy vào ta nói cái gì đi ra.”

Một câu nói kia nói Hàn Nghệ là á khẩu không trả lời được, cùng nữ nhân nói đạo lý, cái kia còn không bằng đánh đàn đi cho ngưu nghe xong, chẳng muốn cùng nàng cãi, khua tay nói:”Thành thành thành, ngươi có lý, ngươi có lý.”

Hùng đệ đột nhiên hỏi:”Hàn đại ca, những người kia tại sao phải tạo phản?”

Hàn Nghệ thở dài,”Đương nhiên là không có có cơm ăn rồi, sinh sống không nổi nữa, bằng không thì ai lại hội nguyện ý tạo phản rồi, có đạo là duỗi đầu cũng là một đao, co lại đầu cũng là một đao.”

Tiêu Vân nghe được sắc mặt tuy có chút ít động dung, nhưng trong miệng vẫn nói:”Nhưng là như thế này chỉ biết làm hại càng nhiều người cửa nát nhà tan, hơn nữa bọn hắn cũng thua không nghi ngờ.”

Hàn Nghệ kinh ngạc nói:”Ngươi bằng gì như vậy chắc chắn?”

Tiêu Vân khẽ nói:”Không phải ta khinh thường bọn hắn, từ xưa đến nay, phàm là tại thái bình thịnh thế phía dưới, ai khởi nghĩa thành công qua, hôm nay ta đại đường quốc lực cường thịnh, Trinh Quán Thịnh Thế, chưa từng thước nay, trừ phi là một ít đại gia tộc liên hợp lại, có lẽ còn có như vậy một ít khả năng, nếu không nghe lời, bất luận kẻ nào tạo phản đều là chỉ còn đường chết, tựu bọn hắn những kia dân đói dân chạy nạn, nhiều nhất ba tháng, ba tháng nếu không phải có thể tiêu diệt bọn hắn, ta Tiêu Vân tựu đi tìm nơi nương tựa bọn hắn.”

Nói đến phần sau, đó là âm vang hữu lực, phảng phất ưng thuận phi thường ác độc lời thề.

Phía trước Hàn Nghệ còn nghe được có chút đạo lý, nhưng là nghe thế cuối cùng một câu, sợ tới mức trái tim mãnh liệt nhảy dựng, nhìn chung quanh, lại vội vàng nói:”Đại tỷ, ngươi nói chuyện động động đầu óc rất, ngươi hại chính mình còn chưa tính, không cần phải liên lụy ta à! Cái gì gọi là tìm nơi nương tựa bọn hắn? Ngươi nói chuyện chú ý một chút rất.”

Tiêu Vân đỏ mặt lên, lúng túng nói:”Ta lúc đó chẳng phải làm cho bọn họ tức giận đến. Cái này một đánh nhau, người chết chỉ sợ so thanh khê huyện nhân khẩu còn nhiều hơn thượng gấp đôi, bọn họ là cho thanh khê huyện dân chúng một đầu đường ra, nhưng là bọn hắn lại đem những châu khác huyện dân chúng bức vào tử lộ, cũng kể cả thanh khê huyện dân chúng.”

Giống như nàng nói cũng không phải không có lý, nhưng là ---. Hàn Nghệ nặng nề thở dài:”Điều này cũng không có thể toàn bộ trách bọn họ, bọn hắn cũng là bị buộc bất đắc dĩ, muốn ta nói nha, đây đều là những kia tham quan gây ra, nếu như một mực ẩn nhẫn, những kia tham quan ô lại chỉ sợ còn có thể làm tầm trọng thêm, lúc trước nếu không phải Trần Thắng Ngô Quảng một câu vương hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống, Tần vương triều chính sách tàn bạo chỉ sợ sẽ giết hại càng nhiều là dân chúng.”

Tiêu Vân ngẩn người, cũng hiểu được Hàn Nghệ nói được rất có đạo lý, đơn giản hỏi:”Vậy ngươi nói bọn họ là đúng, có lẽ hay là sai đâu này?”

Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói:”Ta không biết.”

Thứ này ngươi thật đúng là nói không rõ là đúng là sai, ngươi nói sai a, là ngươi quan phủ trước thấy chết mà không cứu được, còn muốn mạnh mẽ chinh thuế, ngươi đây không phải muốn giết chết bọn hắn ư, bọn hắn đương nhiên muốn phản kháng, nhưng ngươi muốn nói bọn hắn đúng không, hôm nay đại trong hoàn cảnh có lẽ hay là thái bình thịnh thế, ngươi cái này cùng một chỗ nghĩa, khả năng bị chết người càng nhiều, hơn nữa, những này dẫn đầu khởi nghĩa thực đúng là hướng về phía giải cứu thiên hạ dân chúng đi đấy sao?

Cái kia Trần Thắng xưng vương về sau, cũng không trở nên kiêu dâm xa xỉ ư, đây chẳng qua là tại tái diễn vừa ra bi kịch mà thôi.

Đương nhiên, Trần Thắng Ngô Quảng tuy nhiên chưa đầy địa phương, nhưng bọn hắn có lẽ hay là đại anh hùng, bởi vì bọn họ đối kháng chính là Tần triều chính sách tàn bạo, nếu như không có bọn hắn, còn có thể có càng nhiều dân chúng chết ở Tần hai thế chính sách tàn bạo phía dưới, Lưu Bang cũng khó có thể xưng đế, càng thêm không có đằng sau cường đại Đại Hán vương triều, bọn hắn có lẽ hay là thôi động xã hội tiến bộ.

Mượn Hàn Nghệ bản thân mà nói, hắn bị buộc bất đắc dĩ trở thành lừa đảo, hắn có thể nói chính mình không có cơm ăn, mới đi đương làm lừa đảo, hắn là thiên phú cao, cũng tương đối may mắn, bước vào Thiên Môn cấp cao nhất giai tầng, có chút lo lắng tự xưng hiệp trộm, nhưng là người giống như hắn vậy, có càng nhiều đã trở thành Thiên Môn người trong tà phái, những người này chuyên môn lừa gạt những kia bà cố nội, tiểu cô nương, vậy ngươi nói những người này là đúng hay sai đâu này? Là, bọn hắn đều chỉ là vì sống sót, nhưng là điều này có thể cho rằng bọn hắn đi lừa gạt những kia bà cố nội lý do sao?

Thường thường đương làm mọi người nghe được một ít cùng hung cực ác đắc tội phạm tại kể rõ cái kia một đoạn phi thường thật đáng buồn chuyện cũ lúc, thường thường thì ra là một câu có thể tổng kết, đáng thương loại người tất có chỗ đáng hận, đáng hận loại người tất có đáng thương chỗ.

Đến tột cùng là đúng hay sai? Kỳ thật đáp án này, Hàn Nghệ cũng phi thường muốn biết, hắn lại muốn Tiêu Vân hỏi:”Cái kia ngươi cho rằng là đúng, có lẽ hay là sai đâu này?”

Tiêu Vân đôi mắt một chuyển, hướng Hùng đệ hỏi:”Tiểu béo, ngươi nói là đúng hay sai đâu này?”

“Ừm ---!”

Hùng đệ hai tay nâng mặt béo phì, hữu mô hữu dạng tự hỏi một phen, mới nói:”Ta chỉ biết là hại người tựu là không đúng.”

“Nói cho cùng.” Tiêu Vân liên tục gật đầu nói:”Tỷ tỷ cùng ngươi muốn đồng dạng.”

Hàn Nghệ khinh bỉ nhìn Tiêu Vân, nhưng là trong nội tâm lại khen, thật sự là người mạnh còn có người mạnh hơn, một núi còn có núi cao, ta như thế nào cũng không có nghĩ tới kéo tiểu béo ra để che dấu chính mình tài sơ học thiển đâu này?
Bình Luận (0)
Comment