Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 177

Dịch: mafia777

Một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng.

Trong gần một ngày, kịch nói đã hoàn toàn oanh động thành Trường An.

Một truyền mười, mười truyền trăm, đợi đến ngày thứ hai, dân chúng đã chen chúc mà tới, so với ngày Phượng Phi Lâu khai trương, sự hỗn loạn của ngày thứ hai còn hơn thế, cả hẻm Bắc đều bị dân mê kịch nói chen chúc cho chật như nêm cối, mỗi người đều nhón chân lên chờ mong.

Chuyện này không nói lên Hàn Nghệ thông minh thế nào, chỉ có thể nói rõ một điều, đó là hoạt động giải trí ở Đường triều quá thiếu thốn.

Nhưng hôm nay hẻm Trung, hẻm Nam cũng kinh doanh tốt chưa từng có, các thanh lâu, nhạc phường lớn cũng đều đã kín chỗ, cơ hồ cả Thái tử đảng của Trường An đều đến đây, bọn họ cũng chẳng phải là đến cổ động, mà vì nơi này gần với hẻm Bắc, bọn họ muốn trước tiên nhận được tin tức ở Phượng Phi Lâu, kỳ thật bọn họ đều muốn tự mình đi xem, chỉ là ngại cái gọi là mặt mũi, nên thà rằng ngồi chờ ở đây, chứ không đi đến hẻm Bắc, đây chính là hiện trạng quý tộc đương thời.

Khách nhân tới hôm nay đều đã có kinh nghiệm, tự xếp hàng trước cửa, mà không cần Hàn Nghệ phái người nhắc nhở, tự giác chia thành đội ngũ năm hàng.

Vừa đến giữa trưa, năm cánh cửa đồng thời mở ra, leng keng leng keng, chỉ thấy từng miếng tiền đồng rơi vào trong lu, hiện giờ hoạt động "Một văn tiền" này đã không còn là khái niệm xa lạ gì với khách nhân nữa, mọi người đều cảm thấy vô cùng thú vị, tranh nhau ném một văn tiền vào, sau đó lần lượt từng người ngồi vào bàn.

Không khác mấy với ngày hôm qua, người tới trước ngồi lầu hai, tới sau ngồi lầu một, trước đài vẫn là dùng một tấm vải đỏ che lại.

Nửa ngày trôi qua, bên trong Phượng Phi Lâu đã kín hết chỗ, tiếng người ồn ào, khách nhân hôm qua có xem đều đang thảo luận sôi nổi về nội dung vở kịch hôm qua, hoặc là dự đoán nội dung vở kịch hôm nay, mà những người hôm qua không đến, thì đang dò hỏi những người bên cạnh về nội dung vở kịch hôm trước, ồn ào đến mức không nghe rõ chính mình đang nói gì.

Mặc dù có ngồi ở hẻm Trung, thì vẫn có thể nghe được tiếng thảo luận của bọn họ.

Mãi đến tận khi không thể chen chúc vào nữa, thì năm cánh cửa mới đóng lại, không cho người vào thêm, chỉ có thể đợi ngày mai lại đến.

Đồ ăn vẫn không thay đổi, vẫn là vừa phong phú vừa keo kiệt như vậy. Hôm qua còn không có ai oán than, huống chi là hôm nay, mỗi người đều cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi lớn, nhưng tất cả mọi người đều học khôn rồi. Không vội vã ăn, nếu hiện tại ăn hết, đợi lát nữa lúc xem kịch sẽ không còn gì mà ăn. Vừa ăn vừa xem, mới là hưởng thụ chứ.

Đợi cho sau khi phân phát hết đồ ăn, thì kịch hay phải lên đài rồi.

"Keng keng keng!"

Trước đài vang lên ba tiếng chiêng.

Mọi người đều biết sắp bắt đầu rồi, nên đều vô cùng tự giác an tĩnh lại.

Ngày hôm qua là ngày khai trương đầu tiên, nên Hàn Nghệ đương nhiên muốn đi lên nói một hai câu, giới thiệu một chút cho mọi người, nhưng hôm nay hắn không cần ra mặt nữa, chỉ có thể nói, hắn quả thật không phải là một người cần mẫn.

Vải đỏ chậm rãi mở ra.

Đạo cụ ở trên đài cũng được thay đổi toàn bộ, đập vào mắt chính là một tòa lầu các cực kỳ giả, chỉ cần người cao như Hàn Nghệ, tùy tiện nhảy lên cũng có thể túm được lan can lầu hai rồi.

Nhưng đây là ý tưởng. Ít nhất hiện tại ở thời này, cũng chỉ có Hàn Nghệ mới đem lầu các lên trên sân khấu, tuy rằng vô cùng giả, nhưng người ta vừa nhìn đã biết là nhà lầu, chứ không phải chuồng lợn, điều này đối với vở kịch, là đã đủ rồi.

Dân chúng bình thường chắc chắn không ở được trong lầu các tốt như thế, vậy thì khẳng định là gia đình giàu có, ngày hôm qua đã xuất hiện một nhà giàu có rồi, đó chính là nhà của Thôi Tinh Tinh. Vậy thì không cần phải nói thêm, lầu các này khẳng định chính là Thôi gia.

Hôm qua diễn đến cảnh Thôi Tinh Tinh bị ba người đại ca của nàng lôi đi, vậy thì hôm nay khẳng định chính là Hùng Phi tới cửa tìm Thôi Tinh Tinh rồi, vì vậy cảnh tượng cơ hồ là phát sinh xung quanh Thôi gia nha.

Nội dung chủ yếu hôm nay chính là ba vị đại ca của Thôi Tinh Tinh gây khó dễ cho Hùng Phi. Bố trí rất nhiều độc kế, với ý đồ hãm hại Hùng Phi, tỷ như bảo Hùng Phi lên núi hái đóa hoa quý báu gì đó, nhưng trên núi lại có ác lang, rắn độc các loại, dù sao thì muốn độc ác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng mỗi lần Hùng Phi đều dùng tài trí của mình để tránh khỏi được những cái bẫy do ba huynh đệ Thôi gia bày ra, hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Những tình tiết này đều do Hàn Nghệ chọn lọc từ một số chuyện xưa ở hậu thế để sử dụng. Đều không cần động não nhiều, loại tình tiết cổ lỗ sĩ như vầy, Hàn Nghệ nhắm mắt cũng có thể kiếm được hai mươi ba mươi cái, nhưng nói trở lại, hiện giờ là thời Đường, những tình tiết này tuy rằng đơn giản, kịch nói cũng không có khả năng làm quá phức tạp, nhưng đều được thiết kế vô cùng xảo diệu.

Có thể là đấu trí đấu dũng, tha hồ yy.

Nhìn xem, người người đều hô to đã ghiền a!

Phương diện này liền thể hiện ra sự thông minh tài trí của Hùng Phi, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, mặt khác, lại thể hiện ra sự ngoan độc của ba huynh đệ Thôi gia, thậm chí đã có người mở miệng mắng, đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy Hùng Phi hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy ba huynh đệ Thôi gia mang ánh mắt thất vọng và vẻ mặt xấu hổ, thì đã vỗ tay đến sắp lủng cả nóc nhà.

Không thể không nói một câu, cốt truyện hôm nay phấn khích hơn hôm qua nhiều, thậm chí có không ít người từ đó học được rất nhiều kiến thức nhỏ về các phương diện cuộc sống, đây là những thứ mà người thời này không biết.

Không những phấn khích, mà còn có thể dạy người.

Mấu chốt là còn chiếm tiện nghi nữa.

Như thế rồi thì còn yêu cầu gì hơn nữa?

Mặt khác, diễn xuất của bọn Mộng Nhi cũng theo lòng tin tăng lên mà dần trở nên thuần thục, cũng đã hoàn toàn dung nhập vào các nhân vật trong câu chuyện rồi.

Sau nhiều lần thất bại, ba huynh đệ Thôi gia kia lại thiết lập thêm một cửa ải khó khăn nữa, chính là bắt Hùng Phi phải thi đậu Trạng nguyên.

Nhưng mà, bởi vì mấy ngày qua Hùng Phi đều phải đấu trí so dũng với bọn chúng, nên suýt nữa đã quên mình là tới để tham gia khoa cử, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

Không khí tương đối khẩn trương.

Khán giả đều cảm thấy sốt ruột thay cho Hùng Phi, lần này phải làm sao bây giờ?

Nhưng vào lúc này, vải đỏ liền hạ xuống.

Hóa ra trong lúc mọi người không để ý, một buổi chiều cứ như vậy trôi qua.

Vải đỏ hạ xuống vô cùng tự nhiên.

Năm cánh cửa phía sau mở ra vô cùng dứt khoát.

Hàn Nghệ cũng không giải thích thêm nữa, các ngươi ngày mai lại đến đi.

Tối hôm qua đã không được ngủ ngon giấc rồi, đêm nay phỏng chừng lại là một đêm không ngủ a!

Khổ quá mà!

Khán giả thật sự rất muốn chửi chít mẹ ngươi, ngươi kết thúc sớm một chút cũng được, muộn một chút cũng không sao, sao cứ cố tình dừng lại ngay lúc mấu chốt, đây không phải là cố ý làm chúng ta khó chịu sao.

Chung quy bọn họ cũng chưa từng trải qua thời đại tiểu thuyết văn học mạng, đám tác giả internet toàn lũ vô lương, toàn chơi kiểu đoạn chương cẩu, người ta nghĩ đến là muốn đập màn hình luôn ấy chứ.

Nhưng người buôn bán nói chuyện làm ăn nha, ta không làm như vậy, thì ngày mai các ngươi còn có thể hăng hái đến đây sao?

Giống như ngày hôm qua, khán giả đều là mang theo lời oán hận rời đi, bọn họ tựa hồ chưa từng chờ mong ngày mai nhanh đến tới vậy.

Nếu như nói ngày đầu tiên chỉ dựa vào sự mới lạ để hấp dẫn ánh mắt mọi người, vậy thì hôm nay đã dựa vào nội dung xuất sắc để hoàn toàn hạ gục những người xem này, do đó đặt ở địa vị của kịch nói, thì nhìn từ diễn biến hai ngày qua, tuyệt đối là một lần biểu diễn vô cùng thành công.

"Khốn nạn, Thôi gia thật sự là quá khốn nạn, vì sao không cho Tinh Tinh và Hùng Phi bên nhau chứ."

"Ngươi nhỏ giọng một chút, không muốn sống nữa sao?"

"Ngươi ý gì đó?"

"Vừa rồi ngươi mắng chính là Thôi gia nha, việc này mà để người của Thôi gia nghe được, thì ta thấy ngươi cũng hết đường sống luôn."

"Ai ui! Ta suýt chút nữa quên mất."

"Họ Thôi kia đích thị là âm hiểm nha, còn không biết xấu hổ tự xưng là quý tộc, ta thấy gã còn âm hiểu hơn so với tiểu nhân."

"Ai u, ngươi nói chuyện chú ý một chút. Ngươi đừng quên đệ nhất sĩ tộc Đại Đường chúng ta chính là Thôi gia đấy."

"Hả? Đúng rồi, ta suýt chút nữa đã quên mất."

"Ài, Ngôn Thực huynh, huynh nói xem, Thôi gia trong 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 không phải là ám chỉ Thôi gia đó chứ?"

"Điều này sao có thể, người ta chẳng qua là diễn kịch mà thôi, có quan hệ gì với Thôi gia đâu."

"Nhưng vừa rồi khi đi ra từ Phượng Phi Lâu, ta nghe thấy rất nhiều người đều chửi mắng Thôi gia, người nói có vẻ vô tình, nhưng người nghe không biết có hữu ý không, thật không hiểu khi người Thôi gia nghe được thì sẽ có cảm tưởng thế nào nữa."

"Ngươi vừa nói vậy, ta cũng cảm thấy đúng thật, cái tên này đặt cũng quá không ổn đi, chỉ mong người của Thôi gia không để ý, dù sao thì cũng phải để cho ta xem xong kết cục đã nha."

"Hừ, Ta thấy chưa chắc đâu!"

Hôm qua còn không cảm thấy thế nào, nhưng hôm nay sau khi chấm dứt, ba huynh đệ Thôi gia kia quả thực là bị người ta hận thấu xương, chỉ cần đàm luận đến 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, thì đều mắng to Thôi gia cả.

Bọn họ tuy rằng đang mắng Thôi gia trong câu chuyện.

Nhưng người không biết, sẽ cho rằng bọn họ đang mắng Thôi thị, trong đầu có thể không kịp phản ứng, Thôi gia đã làm chuyện gì thất đức à, sao mỗi người đều mắng vậy.

Tuy rằng Thôi này không phải là Thôi kia, nhưng thanh danh cũng vì vậy mà bị liên lụy đến tùm lum rồi.

Thôi gia từ khi trở thành sĩ tộc tới nay, còn chưa từng bị người khác mắng trắng trợn như thế bao giờ.

Nếu cứ để tiếp tục như vậy, thì Thôi này và Thôi kia sớm muộn gì cũng sẽ hợp thành một đấy, bởi vì Thôi gia rất nổi danh nha, chỉ cần vừa nghe đến họ Thôi, thì đều sẽ nghĩ tới Thôi gia.

Nếu một lời nói dối, được nói đến vạn lần, hoặc là đồng thời có vạn người cùng nói dối, vậy thì lời nói dối đó cũng sẽ biến thành lời nói thật.

Hậu viện Phượng Phi Lâu.

"Hàn tiểu ca, cứ tiếp tục như vậy, thì không cần bọn Tào Tú hỗ trợ. Ta thấy ngày mai người của Thôi gia nhất định sẽ tìm tới cửa đấy."

Lưu Nga vẻ mặt lo lắng nói với Hàn Nghệ ngồi ở bên cạnh, đang thảnh thơi uống rượu.

Hàn Nghệ cười nói: "Như vậy cũng tốt, cứ đợi mãi cũng khó chịu, tới cửa sớm một chút, thì sẽ càng sớm có kết quả."

Lưu Nga buồn bực hỏi: "Ngươi nhìn qua dường như một chút lo lắng cũng không có?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tại sao ta phải lo lắng chứ, chỉ cần chúng ta tính toán tốt, thì sẽ không trật đi đâu được, Thôi gia cũng không phải là một nhà độc đại, cô chỉ cần phải nhớ kỹ một câu là được, kẻ thù của kẻ thù là bạn."

"Hàn đại ca."

Hùng Đệ và Tiểu Dã đột nhiên đi tới.

Hàn Nghệ hỏi: "Có chuyện gì?"

Hùng Đệ cười ha ha, ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, bảo: "Hàn đại ca, huynh dạy đệ đi."

Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi lại: "Dạy đệ cái gì?"

Tiểu Dã đột nhiên nói: "Tiểu Béo muốn trở nên thông minh giống như Hùng Phi ấy."

Hùng Đệ liên tục gật đầu.

Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười ha ha.

Hùng Đệ thấp thỏm nói: "Hàn đại ca, huynh cười cái gì, có phải là đệ không có khả năng trở nên thông minh giống Hùng Phi không?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không, ta không có ý này, Tiểu Béo, mỗi người đều có ưu điểm khuyết điểm riêng, kỳ thật trên người của đệ có rất nhiều ưu điểm mà Hùng Phi không có đấy, cho nên đệ không cần biến thành ai hết, đệ chỉ cần là chính mình là tốt rồi."

"Thật sao?"

Hùng Đệ gãi đầu nói: "Nhưng đệ không phát hiện mình có ưu điểm gì cả."

Hàn Nghệ nói: "Tiểu Dã, đệ có biết ưu điểm của Tiểu Béo là gì không?"

Tiểu Dã suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Béo rất giỏi nói chuyện yêu đương, cái này có tính là ưu điểm không?"

Hàn Nghệ ha ha nói: "Cái này đương nhiên được tính là ưu điểm rồi."

Hùng Đệ hỏi: "Điều này cũng tính là ưu điểm sao?"

Hai mắt Hàn Nghệ sáng ngời, vỗ vỗ bờ vai của Hùng đệ, nói: "Tiểu Béo, đệ chờ đi, đến lúc đó đại ca sẽ khiến đệ chỉ bằng ưu điểm này đi nói chuyện, liền danh chấn kinh thành, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."

Hùng Đệ nháy mắt hỏi: "Thật vậy sao?"

"Đệ thông minh như vậy, ai gạt được đệ."

"Vậy cũng đúng."

Hùng Đệ thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu.

……

Hôm sau!

Lúc này mới buổi sáng, hẻm Bắc đã kín người hết chỗ, đội ngũ xếp thật dài từ đầu hẻm đến cuối hẻm, mọi người vừa xếp hàng vừa trò chuyện về nội dung vở kịch hôm qua, không cảm thấy một chút phiền toái. Mặt khác, trong đó còn có thêm rất nhiều công tử ca mặc phục sức hoa lệ, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều đứng ở đầu hàng, phân chia rất rõ ràng.

"Phì..phò...!"

Đột nhiên, từng tiếng ngáy phát ra từ trong đám người, có vẻ cực kỳ không phù hợp.

Chỉ thấy ở bên trong đội ngũ, có một đại hán dáng người khôi ngô đang đứng, thân thể cường tráng, long uy yến hạm, cánh tay có bốn khuỷu tay, hai mắt khẽ nhắm, đứng nghiêng đầu, nhưng vẫn là hạc trong bầy gà, nhìn qua chỉ sợ phải cao đến hai thước, tiếng ngày như sấm đúng là vang lên từ trong mũi của y đấy, đội ngũ của người ta gần như đều là dán chặt lấy nhau, mà bốn phía xung quanh người này lại rất trống trải.

Rất khó tưởng tượng một người còn có thể ngủ được trong hoàn cảnh náo nhiệt thế này, mà lại còn ngủ ngáy, thế này là phải không ngủ bao nhiêu ngày rồi a.

Chốc lát trôi qua, chỉ thấy một đám tiểu tử choai choai chạy trốn về phía trước, lại nghe được một đứa nói: "Mông Hạo, ngươi nói rốt cuộc là thật hay giả, sao người nào ngươi cũng biết vậy."

"Nếu ta lừa các ngươi thì ta sẽ không được chết tử tế, ta thật sự nhận thức đông chủ của Phượng Phi Lâu này, các ngươi cứ đi theo ta là được, không được ngồi một gian cũng sẽ có nhã tọa để ngồi, ngay cả một văn tiền cũng không cần trả." Nghe thấy giọng điệu này, liền biết là Dương Mông Hạo.

Đại hán cường tráng kia đột nhiên hít hít cái mũi, tiếng ngáy dừng lại, mắt cũng mở to, tay lớn vươn ra, bắt lấy Dương Mông Hạo vừa vặn đi ngang qua.

Dương Mông Hạo ở trong tay đại hán cường tráng này, chẳng khác gì chim sẻ, căn bản là không thể động đậy.

"Ai ui! Ai da!"

Dương Mông Hạo hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, lập tức cả kinh kêu lên: "Hổ biểu ca!"

Đại hán cường tráng kia chậm rãi mở mắt ra, nhếch môi cười: "Tiểu Mông."

Đại hán cường tráng này đúng là một trong Trường An Thất Tử, Nguyên Liệt Hổ.
Bình Luận (0)
Comment