Dịch: mafia777
Không ngờ một kẻ xuyên không ta đây cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc vì điều này? Thật là không nên a! Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.
Còn Vương Huyền Đạo lại càng cảm thấy chủ đề này không có quá nhiều giá trị để nói, nói: - Trở lại việc chính, hình như ngươi vẫn chưa nói phá giải thế nào.
Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi thật muốn biết."
Vương Huyền Đạo gật gật đầu.
"Kỳ thật nói cho ngươi biết cũng không sao."
Hàn Nghệ tự tin cười, nói: "Vương công tử, mặc dù ta không bằng mấy quân tử các ngươi, nhưng ta cũng là một người có nguyên tắc, vở kịch của ta chỉ là châm biếm những thứ thật sự tồn tại kia, tuyệt sẽ không bịa đặt thị phi, cố ý gây chuyện."
Nếu các gia tộc các ngươi không mua bán hôn nhân thì đương nhiên ta không có cách nào, nhưng nếu các ngươi tiếp tục mua bán hôn nhân, một khi có người truyền tin tức ra ngoài, nhất định bách tính sẽ liên tưởng đến các ngươi, đến lúc đó lại nghĩ tới "Bạch sắc sinh tử luyến", lại nghĩ đến cảnh ngộ của Tinh Tinh và Hùng Phi, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bất mãn với các ngươi, không chừng đến lúc đó chắc chắn sẽ còn có người ở bên cạnh châm ngòi thổi lửa, một khi bách tính không còn ủng hộ các ngươi nữa, vậy thì một số người nào đó muốn đối phó với các ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều.
Vương Huyền Đạo bộ dạng trầm ngâm lắng nghe, nói: "Nói như vậy, Hàn tiểu ca cũng cho rằng kiểu mua bán hôn nhân này là một cách làm sai lầm."
Hàn Nghệ nói: "Nếu như không sai, tại sao các ngươi phải thấy sợ hãi?"
Vương Huyền Đạo trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ dò hỏi: "Dường như ngươi cũng nghĩ như vậy."
Vương Huyền Đạo lập tức nói: "Ta không có nói như vậy."
Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì coi như ta chưa hỏi đi. Nhưng mà vẫn phải đa tạ Vương công tử ngươicó thể nói cho ta biết những chuyện này, như vậy ít nhất ta sẽ an tâm không ít."
Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi định tạ ơn thế nào?"
Hàn Nghệ sửng sốt, hắn gần như không ngờ rằng Vương Huyền Đạo sẽ nói một câu như vậy, thuận miệng nói: "Hay là... lát nữa ta sẽ dẫn ngươi vào cửa sau."
Vương Huyền Đạo lập tức nói: "Đa tạ."
Hàn Nghệ lại là sửng sốt, tên này quá nham hiểm rồi, đúng là không chịu nổi.
"Mịa! Ngươi cũng đúng là dối trá. Lúc nãy còn nói phải tuân thủ quy tắc gì đó, bây giờ lại dụ ta mở cửa sau cho ngươi."
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Không phải, không phải, tuân thủ xếp hàng là một kiểu lễ nghi, còn cự tuyệt lời mời của chủ nhân là một biểu hiện vô lễ, hơn nữa, ta cũng không có dụ ngươi, ta chỉ là tiếp nhận lời mời của ngươi, trừ khi ngươi không có thành ý đáp tạ."
Hàn Nghệ không vui nói: "Ngươi đã nói như vậy, ta dám nói mình không thành ý sao, xem như ta thật sự phục ngươi rồi."
Vương Huyền Đạo mỉm cười, đột nhiên lại hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi làm như vậy là để trả thù Thôi huynh sao?"
Hàn Nghệ sửng sốt, chẳng lẽ đây mới là mục đích gã này tới? Thành thật nói: "Nếu như nói không thì chắc chắn là giả."
Việc này Vương Huyền Đạo đã rõ, cho nên không cần giấu giếm gì.
Vương Huyền Đạo ngập ngừng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Hàn Nghệ nói: "Có phải ngươi có điều muốn nói."
Vương Huyền Đạo gật gật đầu, trôi qua một lát, mới nói: "Đây là cách nhìn của cá nhân ta, không có ý khác."
Hàn Nghệ gật đầu.
Vương Huyền Đạo nói: "Nếu ngươi chỉ là vì trả thù Thôi huynh, ta nghĩ có phải ngươi hơi quá đáng rồi không. Hơn nữa đối với ngươi mà nói, cũng quá nguy hiểm. Dù sao Thôi huynh cũng không có làm khó gì Tiểu Béo cho lắm, ngươi đâu cần phải làm như thế này."
"Có lẽ điều ngươi nói có lý, nhưng cách nghĩ của mỗi người đều không giống nhau."
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Tiểu Béo là người nhà của ta, mà người nhà đối với ta mà nói chính là tất cả, thậm chí là tính mạng. Nếu như mấy cái tát đó của Thôi Tập Nhận đánh trên mặt ta, ta có thể nhịn, nhưng đánh trên mặt Tiểu Béo, đây là việc ta quyết không thể tha thứ."
Ngươi cũng biết ước mong của Tiểu Béo là gì. Nó là người không có ác ý, nó chỉ là muốn tặng thỏ cho Oánh Oánh, ta không tin là Thôi Tập Nhận gã không biết. Tiểu Béo chỉ là một đứa trẻ, suy xét sự tình khó tránh khỏi không chu toàn, đây là việc có thể thông cảm, nếu như đệ đệ của ngươi lén chạy đi thăm Oánh Oánh, ngươi sẽ đánh sao?
Thật ra nói cho cùng, chỉ đơn giản là gã xem thường Tiểu Mập, gã nghĩ đánh mấy cái tát cũng không có gì to tát, Tiểu Mập chẳng qua chỉ là một tên dân đen thôi, đây là một kiểu kỳ thị. Gã hoàn toàn chưa từng nghĩ, chuyện này có thể sẽ tạo thành nỗi ám ảnh cả đời không thể xóa nhòa đối với Tiểu Mập. Còn ta là đại ca của Tiểu Mập, ta không thể coi như chưa từng có gì xảy ra, ta nhất định muốn gã phải trả giá vì chuyện này. Kỳ thật nếu như lúc đó không có mặt ngươi, có thể ta sẽ xông lên liều mạng với gã ngay tại đó, cho dù không đánh lại, ta cũng phải cắn hai miếng thịt của gã.
Vương Huyền Đạo khẽ nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ngươi còn nhớ trên đường đến Thôi gia, ta đã từng nói với ngươi, nếu như Thôi huynh làm chuyện gì với Tiểu Mập, mong ngươi có thể thông cảm."
Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta không có nhận lời."
Vương Huyền Đạo khẽ thở dài: "Thật ra Thôi huynh không phải loại người như ngươi tưởng tượng, huynh ấy tuyệt đối là một chính nhân quân tử, sở dĩ huynh ấy làm như vậy, cũng là có nỗi khổ của huynh ấy."
"Chính nhân quân tử?"
Hàn Nghệ khinh thường cười nói: "Không phải chứ."
Vương Huyền Đạo nói: "Ngươi có điều gì cứ việc nói."
Hàn Nghệ nói: "Khi ta mới đến Trường An đã thấy gã gọi người đi vây đánh Độc Cô Vô Nguyệt, quân tử chắc sẽ không làm chuyện này chứ."
"Chuyện này lần trước ta đã nghe nói." Vương Huyền Đạo thở dài, nói: "Vô Nguyệt, hắn... Hắn là một ngoại lệ."
"Cũng chính là nói Tiểu Béo là một ngoại lệ? Ha ha, ngoại lệ không phải dùng như vậy."
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Có lẽ quả thực gã có nỗi khổ của gã, nhưng ta cũng có ranh giới của ta. Thật ra ta làm như vậy, cũng không hoàn toàn là muốn trả thù Thôi Tập Nhận, ta muốn chứng minh ta có khả năng bảo vệ người nhà của ta nhiều hơn."
Nói tới đây, hắn bỗng thở dài: "Không giấu ngươi, con người ta đây làm việc cực ít hối hận, duy chỉ có hai việc hối hận, thứ nhất chính là mẫu thân của ta qua đời, thứ hai chính là thê tử của ta bỏ ta mà đi. Đây đều là vì ta không có khả năng bảo vệ họ, từ đó dẫn đến việc họ bỏ ta mà đi. Cuộc đời của một người có thể có mấy người thân."
"Ngươi còn có thê tử?"
Vương Huyền Đạo nói với vẻ hơi hiếu kỳ, tiết tấu nói chuyện của y luôn không giống người khác, khiến người khác có cảm giác không nắm được trọng điểm.
Hàn Nghệ rất bất đắc dĩ nói: "Ta nhìn đẹp trai như vậy, có thê tử chắc không phải chuyện gì đáng kinh ngạc chứ."
Vương Huyền Đạo sửng sốt, không lên tiếng.
Hàn Nghệ khó chịu nói: "Ngươi đây là ý gì?"
Vương Huyền Đạo "Ừm" một tiếng.
Shit!
Trong lòng Hàn Nghệ chỉ vô số ngón tay thối vào Vương Huyền Đạo, nhưng nói đến Tiêu Vân, hắn không khỏi cảm thấy hiu quạnh, đột nhiên nói: "Hỏi ngươi một chuyện."
Vương Huyền Đạo nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Trường An này có một đại hộ họ Tiêu nào không."
Kỳ thật hắn đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, nhưng hắn cũng lo lắng, dù sao hạ nhân mà Tiêu Vân nói trước khi đi, còn hắn bây giờ thực lực quá yếu, hắn vẫn sợ đụng phải tổ ong vò vẽ, cho nên vẫn luôn vô cùng thận trọng với chuyện này, không dám dò hỏi dễ dàng. Hôm nay nếu không phải nói đến chuyện này, e rằng hắn cũng không sẽ hỏi thêm câu này.
Vương Huyền Đạo cau mày nói: "Huynh nói Lan Lăng Tiêu thị?"
Lan Lăng Tiêu thị? Hàn Nghệ từng nhìn thấy Lan Lăng Tiêu thị này trong một số phim điện ảnh, lắc đầu nói: "Ta nói là Tiểu nguyệt Tiêu."
"Tiểu nguyệt Tiêu?"
Vương Huyền Đạo sửng sốt, lắc đầu nói: "Vậy không có." Ngưng một chút, y lại nói: "Với lại họ Tiêu mà ngươi nói, ta chưa từng nghe qua"
"Hả?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo, tiểu nguyệt Tiêu ở hậu thế nhiều không kể xiết.
Vương Huyền Đạo nói: "Có lẽ là ta cực ít ra ngoài, kiến thức nông cạn, nhưng ta thật sự chưa nghe qua họ này, họ Tiêu trong thiên hạ, độc tôn Lan Lăng Tiêu thị."
Đúng vậy! Tiêu Vân rất có khả năng là tên giả, chẳng lẽ nàng là con gái của Lan Lăng Tiêu thị, không thể chứ. Hàn Nghệ lại bán tín bán nghi, nói: "Lan Lăng Tiêu thị này cũng được coi là đại gia tộc sao?"
Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: "Giang Nam đệ nhất gia tộc, cũng rất có thế lực trong triều."
"Bây giờ cũng vậy."
"Bây giờ còn mạnh hơn xưa."
Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, ta đây khuyên ngươi một câu, ngươi tuyệt đối đừng động vào người của Tiêu gia, đặc biệt là nữ nhân của Tiêu gia, nếu không thì, hậu khó khó lường."
"Tại sao?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo, đột nhiên phát hiện trên mặt tên biến thái này toát mồ hôi.
Vương Huyền Đạo lắc đầu không nói.
Hàn Nghệ vẻ mặt hồ nghi, nhưng thấy dường như y không muốn nói nhiều, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người lại chuyện trò mấy câu, Hàn Nghệ vốn muốn mời y vào phòng ngồi, nhưng Vương Huyền Đạo đã chối khéo. Không có cách nào, Hàn Nghệ chỉ có thể mời y vào Phượng Phi Lâu từ cửa sau, Vương Huyền Đạo vui vẻ nhận lời, xem ra y thật sự là đến để xem kịch.
Kỳ thật Vương Huyền Đạo không thích nơi đông người lắm, nhưng y càng không thích hành vi chen ngang. Y ngồi cũng ngồi đoan chính như vậy, sao có thể đi chen ngang, theo y thấy đây là chuyện khó có thể mở miệng, kiểu biến tướng này của Hàn Nghệ cho y đi cửa sau, khiến y vô cùng vui vẻ.
Vì còn việc phải an bài, Hàn Nghệ không thể cứ ngồi cùng Vương Huyền Đạo, nói với y mấy câu rồi rời đi.
Giờ chính ngọ đến, người bên ngoài càng lúc càng đông, từng tiếng ồn ào huyên náo truyền vào trong lầu.
Hàn Nghệ xử lý xong chuyện kinh tế liền đi vào trong lầu, chỉ thấy một mình Vương Huyền Đạo nấp trong góc tối ở lầu hai, chơi con rùa nhỏ và tiền đồng, không hề có một chút nào là bị tiếng ồn ào bên ngoài quấy rầy.
Vương Huyền Đạo thấy hắn đến, liền hỏi: "Ngươi làm xong chưa?"
Hàn Nghệ gật gật đầu, nửa nói đùa: "Xem ra ta làm phiền ngươi rồi!"
Vương Huyền Đạo thu đồng tiền lại, nói: "Không đâu, ở cùng với ngươi, tất cả bói toán đều biến thành trò chơi, không tính nổi nữa."
Cái gì mà ở cùng với ta, nói mờ ám như vậy, không phải là y thích đàn ông chứ, vậy thì người đi thích Độc Cô Vô Nguyệt đi, đó mới là đối tượng tốt nhất của đồng chí! Hàn Nghệ cười khổ nói: "Ta thật sự lợi hại như vậy sao?"
Vương Huyền Đạo cười nói: - Nếu ngươi không lợi hại, quốc cữu công cũng sẽ không đến chống lưng cho ngươi.
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói: - Đừng nói khó nghe như vậy được không, làm giống như là quan dân cấu kết gì đó, quốc cữu công chỉ là đến xem kịch, ngươi nghĩ phức tạp quá rồi.
Vương Huyền Đạo mỉm cười không nói.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người lớn tiếng gào lên: - Ầy, các người làm gì, tại sao không xếp hàng?
Sau tiếng kêu la này, âm thanh náo nhiệt bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.
Lại nghe một người nói: - Thằng ranh này ngươi nói ai?
- Chính là nói ngươi a!
- Ngươi là cái thá gì, bổn công tử thích đứng ở đâu là chuyện của bổn công tử, ngươi quản được hả.
- Chúng ta đều đang xếp hàng, dựa vào cái gì mà các ngươi không xếp hàng.
- Nói không sai, chúng ta đều xếp hàng ở đây từ sáng sớm rồi, các ngươi đến muộn như vậy thì phải đứng phía sau.
- Ba tên dân đen các ngươi, biết ta là ai không?
- Sao lại không biết, ngươi là Vi nhị công tử, nhưng ngươi cũng phải xếp hàng a!
Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Vương Huyền Đao khẽ chỉnh lại ống tay áo, chậm rãi nói: - Chuyện này không liên quan đến chúng ta, Thôi huynh cũng không chơi mấy thủ đoạn bỉ ổi này.
Tên này đầu óc xoay chuyển cũng rất nhanh đấy nhỉ. Hàn Nghệ cười nói: - Ta biết.
Đúng lúc này, Tang Mộc vội vội vàng vàng đi tới, nói: - Ân công...
Hàn Nghệ nhấc tay lên, nói: - Được rồi, ta biết rồi.
Nói xong, hắn quay sang Vương Huyền Đạo nói: - Ngươi có muốn đi xem trò vui không.
- Không cần, ta sợ phiền phức.
Vương Huyền Đạo lắc đầu, đứng dậy, lại bổ sung một câu: - Đứng ở trên lầu cũng có thể xem.