Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 242

Đầu năm nay không có báo chí, không có radio, càng miễn bàn internet, tất cả các tin tức đều phải dựa vào cái miệng để lan truyền.

Cũng chính vì vậy, Hàn Nghệ mới cố tạo ra thanh thế, dẫn dân chúng tới vây xem, lại cố ý ngừng diễn ba ngày. Kỳ thật cho dù ngày mai là ngày phụ nữ thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì tất cả đã sớm chuẩn bị tốt, không phải là ý tưởng đột phát, nhưng Hàn Nghệ cần thời gian để tuyên truyền.

Nhìn từ kết quả, có thể thấy được lần tuyên truyền này của Hàn Nghệ lấy được thành công vô cùng lớn, hơn xa lần trước tuyên truyền cày Hùng Phi.

Lúc này chẳng tốn mấy công phu, mà tin tức đã truyền ầm ĩ trong ngoài thành Trường An.

Một truyền mười, mười truyền trăm, bảo sao biết vậy, kết quả là, sự tồn tại của máy dệt Tinh Tinh cứ như là thần thoại, ngày đầu nói máy dệt vải Tinh Tinh một ngày có thể dệt ra hai mươi trượng vải, ngày thứ hai nói máy dệt vải Tinh Tinh dệt vải thần kỳ xảo đoạt thiên công, thay đổi liên tục thiếu chút nữa nói nó thành Transformers.

Tóm lại, lời đồn truyền đi vô cùng kỳ diệu.

Ngay cả Hàn Nghệ nghe xong cũng dở khóc dở cười.

Nhưng mặc kệ thế nào, máy dệt Tinh Tinh vẫn nổi tiếng khắp Trường An, gần như mỗi nhà đều biết, bởi vậy có thể thấy được vĩnh viễn không thể coi thường thời đại không có internet.

Chẳng qua đối với Hàn Nghệ mà nói, những thứ này đều là hư vô, thứ hắn để ý chân chính, vẫn là có phụ nữ đến Phượng Phi Lâu hay không.

Chuyện này không đơn thuần là trải đường cho phụ nữ tới xem kịch nói, mà hắn còn muốn mượn chuyện này nâng cao địa vị xã hội của mình, trải đường cho tương lai vào triều làm quan của hắn. Dù sao địa vị bây giờ của hắn ti tiện, nếu lúc này hắn vào triều làm quan, nhất định sẽ rước lấy lời dị nghị, nhưng nếu hắn được lòng dân, như vậy hết thảy sẽ trở thành nước chảy thành sông, trận chiến này đối với hắn mà nói, chính là quan trọng nhất.

Không chỉ có hắn, gần như rất cả mọi người đều đang quan sát, bởi vì đây cũng là một loại khiêu chiến với truyền thống.

Phụ nữ kết thành nhòm đi vào Bình Khang Lý, đây là chuyện trước đây không thể tưởng tượng được.

Nếu lúc đó không có nữ nhân nào tới, vậy thì trở thành trò cười lớn rồi.

Nhưng mà Hàn Nghệ vẫn tràn đầy tin tưởng vào chuyện này.

Ngày hôm sau Trưởng Tôn Vô Kỵ cho quan viên Công bộ tới Phượng Phi Lâu, một là để bọn họ tới đây học tập hình thức sản xuất dây chuyền, hai là thương thảo chuyện mua bán máy dệt vải với Hàn Nghệ.

Bởi vì hiện giờ kinh tế vô cùng đơn giản, chính vì kinh tế nông nghiệp cá thể, vì thế Đường triều thậm chí còn hạn chế dân chúng di chuyển lung tung, cũng chính vì vậy mà luật buôn bán Đường triều cũng vô cùng đơn giản. Dù sao nói tới cùng, hạn chế chính là hạn chế, cho nên Hàn Nghệ mới không bán máy dệt vải trước, triều đình cũng không nghĩ quá nhiều, rất khó để vượt qua luật pháp, bình thường đều là sau khi xảy ra chuyện luật pháp mới đuổi theo.

Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cho rằng chuyện này có thể thử một lần, cho nên quan viên Công bộ tới đây chủ yếu là tiến hành kiểm tra vải được dệt ra từ máy dệt, xem kích thước có đúng không, cùng với việc hỏi thăm về kế hoạch giúp đỡ người nghèo.

Về việc vải vóc dài bao nhiêu, việc này trong thời gian ngắn triều đình còn chưa quyết, nhất định còn phải thảo luận thêm, cho nên Hàn Nghệ hiện giờ bán máy dệt vải ra chỉ có thể bán loại nhỏ, không thể làm nhiều kích cỡ khác.

Sau khi kiểm tra xong vải vóc, quan viên Công bộ chính thước phát ra công văn, cho phép Hàn Nghệ bán máy dệt vải, nhưng tiền thuế thì vẫn phải nộp.

Về tiền lương, Phượng Phi Lâu vô cùng có tính người, tất cả công nhân được giúp đỡ đều thống nhất trả lương, hơn nữa còn bao ăn bao ở, chuyện này ở hiện đại mà nói là quyền lợi tốt nhất, ít nhất không có bất cứ áp lực nào.

Chuyện này kỹ thật đã nằm trong dự liệu của Hàn Nghệ, đã có chuẩn bị trước, thế nên căn bản hắn cũng không vì thế mà lo lắng. Mộc Phường vẫn luôn tuyển người, mà hiện giờ thức ăn của thợ mộc cũng là tốt nhất, bữa nào cũng có thịt, những người thợ mộc này thấy ông chủ của mình khẳng khái như vậy, đều bạt mạng làm việc.

Hàn Nghệ trong vòng ba ngày gần như đều chờ trong xưởng mộc, việc lớn việc nhỏ bên ngoài đều giao cho Lưu Nga, đến buổi tối sẽ giúp bọn Tiểu Béo tập luyện tiểu phẩm một lát, thuận tiện trêu đùa Mộng Nhi các nàng, cũng rất thư giãn thoải mái.

Ngàn trông vạn mong, ngày này cuối cùng cũng tới.

Lúc này trời mới chỉ tờ mờ sáng, Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa đã chạy bộ trở về.

"Ai u!, ôi ôi, mệt chết mất, mệt chết mất."

Hùng Đệ gần hư là từ cửa sân leo đến bàn đá ở giữa, sau đó cả người nằm rạp trên bàn, híp đôi mắt nhỏ, miệng vẫn cứ không ngừng kêu khổ.

Hàn Nghệ đau đầu không ngừng nói: "Ta nói Tiểu Béo này, đệ có thể đổi lời kịch khác được không, mỗi lần chạy bộ về là lại có bộ dạng này, đệ nhìn Hoa Tử đi, chạy với chúng ta mấy lần, một câu oán giận cũng không có, đây mới là tố chất cần có của diễn viên, phải chịu được khổ cực, hiểu chưa?"

"Cũng không có mà." Đỗ Tổ Hoa gãi đầu nói, nhưng khuôn mặt ngây ngô đã tràn đầy vui vẻ.

Mà Tiểu Dã vốn không che dấu được, nhìn Tiểu Béo mệt nhọc gục xuống, vui tươi hớn hở mỉm cười.

Hùng Đệ ấm ức nói: "Ta cũng không nói không chạy, chỉ là ta thực sự cảm thấy mệt."

"Được rồi, được rồi, coi như ta sợ đệ rồi, được chưa."

Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt của y, không đành lòng nói y nữa.

"Mọi người chạy bộ về rồi à."

Một phụ nhân thùy mị thướt tha từ trong một gian phòng đi ra.

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, ai ôi một tiếng: "A? Vị mỹ nữ này từ đâu ra vậy?"

Vị phu nhân kia đỏ mặt, không khỏi lườm Hàn Nghệ một cái.

Hùng Đệ có vẻ hơi nghi ngờ nói: "Hàn đại ca, ngươi sao vậy? Đây không phải là Lưu tỷ sao?"

Vị phu nhân này đúng là Lưu Nga, chẳng qua hôm nay nàng ăn mặc hết sức đoan trang long trọng, bộ quần áo dài màu xanh đậm, làn nổi bật dáng người đẫy đà mà không làm mất đi đường cong, mái tóc đen được búi cao, lộ ra cần cổ trắng nõn được chăm sóc vô cùng tốt, nàng cài trâm ngọc, nhìn vô cùng cao quý.

Tên mập này một chút hài hước cũng không có, sao có thể diễn kịch, ta thật sự là rất giỏi. Hàn Nghệ ra vẻ ngạc nhiên nói: "Lưu tỷ? Oa! Hôm nay tỷ muốn đi xem mắt sao?"

Lưu Nga hứ một tiếng, nói: "Ngươi nói bậy chuyện gì đấy, ta đã một bó tuổi như vậy rồi, xem mắt cái gì nữa."

Trong mắt Hàn Nghệ mang theo ý cười, ngoài miệng lại nói: "Nghe tỷ nói kìa, ta thấy tỷ cùng lắm hai lăm hai sáu mà thôi, Hoa Tử, ngươi nói có đúng không?"

Đổ Tổ Hoa gật đầu, nhưng hai vai vẫn thẳng, những lời nói mắt y có mù mới dám nói ra.

Hàn Nghệ không dám hỏi Tiểu Béo, bởi vì Tiểu Béo ngây ngô, có trời mới biết y sẽ nói gì, mà lời nói của Tiểu Dã, cậu ta là một người thành thật, không biết nói những lời hay, hơn nữa Đỗ Tổ Hoa còn khá thông minh.

"Ngươi toàn nói bậy bạ thôi."

Tuy nói như thế, nhưng trên khuôn mặt Lưu Nga lại vô cùng vui mừng, phụ nữ ai chả thích nghe lời hay.

Người sáng suốt đều nhìn ra hôm nay Lưu Nga ăn mặc rất tỉ mỉ, dù sao cũng xuất thân từ cung nữ, tuy rằng lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn, chỉ cần biết cách ăn mặc một chút thì thật thùy mị thướt tha. Trước lồi sau lõm, là đối tượng đáng để yy (tưởng tượng) nhất cho những ai thích phụ nữ thành thục.

Hàn Nghệ ha hả nói: "Lưu tỷ, hiện giờ tỷ đang là tuổi đẹp nhất, đi xem mắt cũng rất bình thường, sao phải thẹn thùng, có muốn ta giúp tỷ một tay không, xem xét một vị lang quân như ý."

Lời càng nói ra càng thái quá, khuôn mặt Lưu Nga trở nên đỏ bừng, xua tay nói: "Đi đi đi, miệng ngươi tích chút đức đi. Sáng sớm tinh mơ mà đã ở đây nói hươu nói vượn rồi."

Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: "Lưu tỷ, tỷ nói sai rồi, vẻ đẹp của phụ nữ không phải đến từ thanh xuân, mà là sự tự tin, phụ nữ tự tin sẽ là người đẹp nhất. Hơn nữa tuổi tỷ cũng không lớn, phải dám theo đuổi tình yêu của mình, lời kịch của chúng ta không phải nói về phương diện này sao, tỷ hẳn nên là tấm gương mới đúng ---- này này này, tỷ đi đâu vậy?"

Lưu Nga sao có thể chống đỡ nổi mấy lời trêu chọc của Hàn Nghệ, vội vàng bước nhanh rời đi. Hôm nay nàng có rất nhiều chuyện phải làm đấy.

Cô nàng xuất thân cung nữ này da mặt thật sự mỏng. Hàn Nghệ lắc đầu, chợt nghe thấy mấy tiếng cười khanh khách, quay đầu lại nhìn, thấy hai người Mộng Nhi và Mộng Đình đang trốn trong một góc, cười đến vui vẻ. Thấy Hàn Nghệ nhìn, hai nàng vội vàng đi ra, cố nhịn cười, nhìn Hàn Nghệ.

Lại có hai người tới cửa, Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Sáng sớm tinh mơ đã ném mị nhãn với ta, các cô đã suy nghĩ hậu quả chưa?"

Mộng Đình hừ nhẹ nói: "Ai ném mị nhãn với ngươi, thật sự không biết xấu hổ."

Mộng Nhi cũng không yếu thế, trêu ghẹo nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi không coi trọng Lưu Tỷ chúng ta nha."

"Á?"

Hùng Đệ vô cùng khiếp sợ, đôi tay của Tiểu Béo đã che miệng y.

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Ta nói này Tiểu Béo, đệ phải khoa trương như vậy sao. Ta nói đệ cũng không tin, các nàng nói đệ lại tin, đệ rốt cuộc là người bên nào vậy?"

Mộng Nhi nói: "Tiểu Béo đương nhiên là người bên chúng ta."

"Còn cả cô nữa Mộng Nhi." Hàn Nghệ giả bộ nghiêm túc nói: "Ta nói các cô nha, thật sự là suy nghĩ không thuần khiết, tuy nhiên niệm tình các cô đang trong thời gian hoài xuân, ta sẽ không so đo. Nhưng Tiểu Béo các đệ phải nhớ kỹ, làm một người đàn ông, đừng bao giờ keo kiệt lời khen ngợi với một người phụ nữ, cử chỉ của quân tử, đặc biệt là đối với một người phụ nữ ở tuổi này như Lưu tỷ càng cần chúng ta phải khen ngợi, như vậy nàng mới có thể tự tin, chúng ta là người một nhà phải ủng hộ nàng. Mộng Nhi, Mộng Đình, bình thường khi ta khen các cô, các cô đều vui vẻ, hiện tại ta khen Lưu tỷ, các cô lại như vậy, thật sự là rất ích kỉ."

Mộng Đình nói: "Ngươi bình thường đâu có khen chúng ta, hơn phân nửa đều giễu cợt chúng ta."

"Vậy sao?" Hàn Nghệ sửng sốt.

Hùng Đệ, Tiểu Dã đều gật đầu.

Vẻ mặt của Mộng Nhi cũng oan ức, nói: "Tiểu Nghệ ca, ta chỉ nói một chút mà thôi, đâu cần ngươi nói nghiêm trọng như vậy."

Hùng Đệ bỗng nhiên nói: "Hàn đại ca, ta trước kia cũng chưa từng thấy ngươi khen đại tỷ."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Đại tỷ ngươi tự tin như vậy, còn cần ta phải khen sao."

Trong lòng lại nghĩ, ta khen rồi mà, nói nàng là tiên nữ, còn muốn ta khen thế nào nữa, tuy rằng nàng cũng không thích nghe. Hắn lại nói: "Các ngươi chớ khinh thường, đây cũng không phải là việc nhỏ, đả kích tự tin của một người phụ nữ, chuyện này có tính chất hủy diệt đấy."

Nghiêm trọng như vậy sao? Mộng Nhi phủi miệng nói: "Sau này chúng ta không nói nữa là được."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cũng không phải, khụ khụ, kỳ thật một người đàn ông cũng có thời điểm yếu đuối, cũng cần phụ nữ ca ngợi, nếu các cô mỗi ngày đều nói ta đẹp trai, ta sẽ vô cùng tự tin."

Một Đình phốc một tiếng, bật cười.

Hàn Nghệ rất nghiêm túc nói: "Mộng Đình, cô có ý gì?"

Mộng Đình thẹn thùng nói: "Tiểu Nghệ ca, chúng ta không thể nói chuyện trái lương tâm."

Hàn Nghệ hắc một tiếng: "Trái lương tâm? Ý của cô là gì? Hôm nay không nói rõ ràng, cô cũng đừng mong đi đâu."

Mộng Nhi lại bật cười khanh khách.

Hùng Đệ, Tiểu Dã cũng cười ha hả.

"Tiểu Nghệ ca, ta sai rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi xem Mộng Dao tỷ tỷ các nàng tập luyện đây."

Mộng Đình nói xong liền kéo Mộng Nhi chạy ra ngoài sân.

Lồng ngực Hùng Đệ run run, vui sướng hớn hở nói: "Hàn đại ca, huynh muốn ta gọi huynh là "soái ca" sao?"

"Đi đi đi, đệ tránh sang một bên cho ta, xem náo nhiệt cái gì. Hai cô gái này thật sự không biết thưởng thức, lần trước nhìn thấy Vương Huyền Đạo thì giống như dân dại trai, thật không biết quy nhân kia có gì tốt."

Hàn Nghệ vừa tỏ ra tao nhã đi vào nhà, rồi cầm một bộ quần áo sạch sẽ từ trong nhà ra, thấy bọn Hùng Đệ ăn điểm tâm như sói nhai hổ nuốt, thầm nhủ, thực là một đám gia hỏa không biết vệ sinh, quá giống ta trước đây. Hắn lắc đầu đi đến nhà tắm, giội nước lạnh, sau khi tắm xong thì đi ra, bọn Hùng Đệ đã ăn xong, cũng không biết chạy đi đâu, hắn chỉ có thể cầm bánh bao phòng bếp vừa mới làm ra, vừa ngồi trong sân vừa ăn.

Trước kia khi ăn bữa sáng là hai người cùng ăn với nhau, ngồi trên giường mà ăn, hai cơ thể không mảnh vải che thân, nàng ăn một miếng ta ăn một miếng, nhưng hiện tại...ôi, Hàn Nghệ ăn bánh bao, nghĩ bản thân phong lưu ở đời sau, khóc ra máu, ông trời à, ban thưởng cho ta một mỹ nữ đi!

"Hàn Nghệ!"

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau.

"Mỹ nữ?"

Hàn Nghệ quay phắt đầu lại, kinh hô một tiếng.

Thấy Dương Phi Tuyết đi đến.

"A?"

Một tiếng "mỹ nữ" này làm cho Dương Phi Tuyết lập tức há hốc mồm, mặt đỏ bừng, nói: "Ngươi gọi cái gì thế?"

"Các ngươi có thật là quan hệ bằng hữu?"

Một tiếng nói nghi hoặc vang lên, một đại mỹ nhân cực kì cao gầy từ bên ngoài đi vào.

Chính là Nguyên Mẫu Đơn.

Thôi xong! Đầu Hàn Nghệ lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Nguyên Mẫu Đơn cùng dùng ánh mắt hồ nghi dò xét cả người Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết.

Hàn Nghệ nhạy bén suy nghĩ, cười ha hả, ngoắc tay nói: "Nguyên đại mỹ nữ, chào buổi sáng."

Quét mắt qua, quả thật là đẹp nha. Dương Phi Tuyết duyên dáng yêu kiều, giống như bông hoa kiều diễm, tràn đầy hơi thở thanh xuân, làm người ta tim đập thình thịch. Còn Nguyên Mẫu Đơn, người cũng như tên, đứng đầu trong mọi loài hoa, khí chất tôn quý làm người ta có cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng cực kì dễ dàng gợi lên dục vọng chinh phục của đàn ông.

Đôi mắt đẹp của Nguyên Mẫu Đơn trợn tròn, bắn ra hai ánh mắt sắc bén.

Làm gì thế, ta gọi cô là mỹ nữ, cô lại coi ta là kẻ thù, có bãn lĩnh thì cô gọi ta là "soái ca" đi! Hàn Nghệ có phần sợ hãi, theo bản năng tìm Tiểu Dã để bảo vệ cho mình, nói: "Tiểu... Chết tiệt, Tiểu Dã sao lại không ở đây."

Dương Phi Tuyết nhíu chặt mày, rất không vui vẻ nói: "Hàn Nghệ, hôm nay sao ngươi lại ngả ngớn như vậy."

Phi Tuyết muội tử, cô cho rằng ta muốn vậy sao, ta không muốn gọi như vậy, nàng lại không cho rằng chúng ta có những thứ đó, ta chỉ muốn đối xử bình đẳng, cô lại bảo ta ngả ngớn, ta thật đúng là oan nha! Thôi, ta đành phải nhận mệnh xả thân vì nghĩa. Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, sống ở Bình Khang Lý ngốc đã quen, vô tình nhiễm một ít tật xấu."

Rất vô sỉ đổ sạch sẽ trách nhiệm của mình.

Phi Tuyết muội tử vô cùng hồn nhiên, vừa nghe đã tin, thầm nói: "Bình Khang Lý này thật đúng không phải là nơi tốt đẹp gì."

Nói xong, nàng lại nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, ngươi đừng có học cái xấu đấy."

"Được được được."

Hàn Nghệ cười gật đầu.

Nguyên Mẫu Đơn có vẻ hơi kinh ngạc, Hàn Nghệ này đến tột cùng cho Dương Phi Tuyết uống thuốc mê gì vậy. Hàn Nghệ vô cùng xảo quyệt, không mang theo người xấu coi như là công đức vô lượng rồi, hừ nói: "Chỉ sợ trong Bình Khang Lý này không xứng với hắn."

Hàn Nghệ sao có thể không nghe ra ý nàng châm chọc, nhưng giả ngốc nói: "Đâu có, đâu có, Mẫu Đơn nương tử rất để mắt đến tại hạ nhỉ, tuy tại hạ chỉ là một nông dân nhưng tán thưởng như thế, tại hạ hổ thẹn, tại hạ hổ thẹn."

Ta đây tán thưởng ngươi sao? Nguyên Mẫu Đơn nhất thời hết cái để nói.

Hàn Nghệ vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Dương cô nương, sao hôm nay cô tới đây?"

Dương Phi Tuyết cười nói: "Chuyện này ta nên phải cảm ơn ngươi?"

"Hửm?"

"Ngươi còn muốn giấu ta sao, Mẫu Đơn tỷ nói cho ta biết hết rồi, là ngươi nhờ nàng đưa ta đi chơi, cảm ơn ngươi." Dương Phi Tuyết hì hì cười nói.

Nguyên Mẫu Đơn hừ nhẹ một tiếng: "Biết rõ rồi còn cố hỏi."

Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức hiểu ra, biết nàng cho rằng mình cố ý hỏi mình như vậy, kì thật là muốn giành được sự cảm kích của Dương Phi Tuyết. Thật ra vừa rồi hắn chỉ muốn nói sang chuyện khác, nên mới thuận miệng hỏi như vậy, chứ không suy nghĩ nhiều. Hắn cũng không muốn so đo với Nguyên Mẫu Đơn, ha hả nói: "Cảm ơn ta làm chi, cô phải tạ ơn Mẫu Đơn nương tử mới đúng, ta cũng thấy tâm địa Mẫu Đơn nương tử thiện lương, nhiệt tình với người ngoài, cảm thấy cô có thể kết giao với người bạn như vậy quả là phúc khí lớn."

Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nàng còn cho rằng Hàn Nghệ sẽ phản bác lại nàng, không nghĩ không ngờ Hàn Nghệ lại lấy ơn báo oán, không khỏi có phần xấu hổ.

Không biết trong lòng Hàn Nghệ quả thật cảm kích nàng, vì vậy mới không tính toán với hắn, nếu ngay cả chút thông minh này cũng không có, hắn đã sớm lừa Tiêu Vân qua khe suối để bán.

Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, Mẫu Đơn tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, ngày hôm qua còn đưa ta đến Nữ Sĩ Các chơi, quen biết được không ít bạn bè. Mẫu Đơn tỷ tỷ, cảm ơn tỷ."

Nguyên gia này là đại gia tộc, hơn nữa có muôn vàn quan hệ với Dương gia, cũng có thể nói là thế giao. Nguyên Mẫu Đơn tìm Dương Phi Tuyết chơi, Dương Tư Huấn và Dương phu nhân không thể không cho đi, các nàng cũng biết mỗi ngày Dương Phi Tuyết đều đợi ở nhà, vô cùng nhàm chán

Bởi vì Dương Phi Tuyết vốn là người hoạt bát đáng yêu, ngây thơ thiện lương, lại khá hài hước, cho nên rất nhanh đã thân như tỷ muội với Nguyên Mẫu Đơn.

Nhưng Nguyên Mẫu Đơn vốn muốn định muộn một chút, dù sao cũng quá sớm, nhưng Dương Phi Tuyết không chờ được, vì thế hẹn với Nguyên Mẫu Đơn hôm nay ra ngoài sớm một chút.

Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ mỉm cười, cảm thấy hổ thẹn, nói: "Ta cũng là do ngươi nhờ vả."

Hàn Nghệ thấy bầu không khí có phần nặng nề, vì thế nói: "Được rồi, ba người chúng ta ở đây đều là người quen với nhau, cần gì nói lời khách sáo."

Vẻ mặt Nguyên Mẫu Đơn nghiêm túc nói: "Ai quen với ngươi?"

Hàn Nghệ nói: "Ta và Dương cô nương quen nhau, cô cũng quen với Dương cô nương, chúng ta thân càng thêm thân!"

Dương Phi Tuyết nghe thấy cảm thấy buồn cười, cười khanh khách nói: "Có lý, có lý."

Khóe miệng Nguyên Mẫu Đơn co giật, lườm Dương Phi Tuyết một cái, nói: "Có lý cái gì, rõ ràng chính là ngụy biện."

Hàn Nghệ cười, thật ra cũng không phủ nhận, nói: "Dương cô nương gần đây vẫn khỏe chứ? À đúng rồi, hình như lâu rồi ta không thấy thiếu công tử tới đây."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Tiểu Mông sắp phải thi, mấy ngày nay luôn ở nhà ôn bài."

"Tàn nhẫn như vậy, à không, khổ cực như vậy sao."

Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, phỏng chừng tiểu tử kia bị phụ thân gã giam cầm lại rồi, nói: "Vậy còn cô?"

Dương Phi Tuyết bĩu môi, sầu muộn nói: "Ta còn có thể làm gì, nhị thẩm ta ngày nào cũng cũng đưa hôn sự cho ta, ta nói thế nào bà cũng không nghe, còn nói lớn thêm chút nữa là không gả ra ngoài được rồi. Ngày đó khi Mẫu Đơn tỷ tỷ tới cửa tìm ta, nhị thẩm ta còn đang nói với ta chuyện này, còn nói ta phải gả cho Bùi Tam Lang."

Chuyện này thật đúng là phiền phức!

Hàn Nghệ trầm mặc không nói, theo tập tục ở cổ đại, hôn sự của Dương Phi Tuyết quả thật là lửa sém tới lông mày rồi, tuy nàng chưa tới mười tám tuổi, nhưng lớn hơn chút nữa là thành gái ế rồi, bề trên có thể không nóng nảy được sao. Nhưng Dương Phi Tuyết lại mong muốn có được tình yêu lãng mạn, cái này thì vô cùng phiền phức, mà Hàn Nghệ lại không giúp được, phải biết rằng lúc đầu ở Dương Châu, hắn chỉ thuận mồm nói ra một câu là đã gây ra đại họa.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Tuyết Phi, kỳ thật nhị thẩm cô cũng không nói sai, nếu cô tin ta, ta có thể giúp cô xem xét."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt!"

Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ nói như vậy, nghĩ thầm rằng, xem ra giữa bọn họ đúng là quan hệ bạn bè.

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Chuyện này có gì khác nhau, không bằng lúc trước ta gả cho Tần Vũ rồi."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy cô tính không lấy chồng sao?"

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Cũng không phải, nhưng ta hy vọng có thể tự mình làm chủ."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Điều này sao có thể, cho dù là nữ tử gia đình bình thường, hôn nhân là đại sự nhất định phải nghe theo lời cha mẹ, huống chi ngươi là nữ nhi của Dương gia, chuyện này càng không thể rồi."

Dương Phi Tuyết hiếu kì nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ cũng vậy sao?"

Hàn Nghệ nghe thấy hơi xấu hổ, bởi vì hắn biết Nguyên Mẫu Đơn là một quả phụ.

Đôi mày lá liễu mảnh dẻ của Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng nhăn xuống, lập tức gật đầu "ừ" một tiếng.

Dương Phi Tuyết hơi có vẻ thất vọng, nói: "Chẳng lẽ chúng ta là con cái trong gia đình quý tộc, dù thế nào cũng phải nghe theo lời cha mẹ sao?"

Nguyên Mẫu Đơn bật thốt lên: "Cũng không hẳn là thế."

Dương Phi Tuyết dường như nhìn thấy một tia hi vọng, vội vàng hỏi: "Vậy sao? Mẫu Đơn tỷ mau nói với ta đi."

Thần sắc Nguyên Mẫu Đơn có vẻ ảm đạm, hơi hối hận nói: "Thôi, không nói nữa."

Dương Phi Tuyết sao có thể chịu, nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ mau nói đi, dù sao ngồi đây cũng không có việc gì."

Nguyên Mẫu Đơn bất đắc dĩ cười, nói: "Trong những người ta quen, chỉ có một nam một nữ làm được việc này, chỉ là kêt quả của bọn họ đều không tốt."

Hàn Nghệ nghe xong cũng vô cùng hiếu kì, trong bối cảng này, lại có người có thể thoát khỏi trói buộc của cha mẹ, chuyện này rất giỏi nha. Bát quái nói: "Là một đôi tình nhân sao?"

Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Không phải, nhưng bọn họ đều không nghe theo lời cha mẹ, nam bởi vậy mà bị trục xuất ra khỏi nhà, còn nữ, nữ thì có thể nói là thành công, chỉ bởi vì một chuyện khác cho nên hiện giờ không rõ tung tích."

Dương Phi Tuyết ngạc nhiên nói: "Vậy sao nàng lại làm được?"

Nguyên Mẫu Đơn cười khổ một tiếng: "Cô cũng đừng học nàng, hơn nữa cho dù cô muốn học, cô cũng không học được."

Dương Phi Tuyết nói: "Tại sao nàng có thể làm được, ta lại không được?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Thứ nhất, cô không giảo hoạt như nàng, thứ hai, cô không mạnh mẽ như nàng, thứ ba, cô không có nhiều người giúp đỡ như nàng. Dù sao chắc chắn cô cũng không làm được, hơn nữa nàng cũng không định lập gia đình."

Dương Phi Tuyết vẫn không cam tâm nói: "Vậy nàng đến tột cùng sao có thể làm được, tỷ nói cho ta nghe một chút đi."

Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Chuyện này không thể nói, bởi vì bên trong đã liên lụy tới quá nhiều người rồi, hơn nữa ta cũng không tán thành phương pháp này của nàng ta."

Hàn Nghệ nghe xong cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, trên đời này thật sự có nữ nhân bưu hãn như thế sao?
Bình Luận (0)
Comment