Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 270

Hàn Nghệ tuyệt đối có thể xem như là một người từng trải, thế nhưng mãi đến khi hắn trở lại Phượng Phi Lâu rồi, vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi, tựa như là trong mơ.

Hắn vạn lần không ngờ tới, một chuyện nhìn như không có chút liên quan nào tới hắn, không ngờ vô hình trung lại có thiên ti vạn lũ dính tới hắn.

Đây là Trưởng Tôn Vô Kỵ, một âm mưu gia hàng đầu lịch sử!

Đường Thái Tông từng đánh giá Trưởng Tôn Vô Kỵ như vầy: "Vô Kỵ giỏi tránh hiềm nghi, ứng đối thần tốc, giỏi học cổ nhân, trách nhiệm vô cùng; mà dẫn binh công thành, thì lại không phải sở trường."

Dù là chuyện chỉ lớn bằng hạt vừng, ở trong mắt của Trưởng Tôn Vô Kỵ đều có giá trị lợi dụng của riêng nó.

Nhớ khi xưa, Trưởng Tôn Vô Kỵ chính là dựa vào một cái án tranh cãi trong nhà Phòng Di Ái, liền một lưới bắt hết đám người Ngô Vương, Lý Khác, Cao Dương công chúa, Lý Đạo Tông. Trong đó vừa có con trai, con gái của Đường Thái Tông, lại vừa có đệ đệ, con rể của Đường Thái Tông. Thế nhưng bản chất của sự việc này chỉ là một vụ án tranh cãi chuyện trong gia đình vô cùng đơn giản.

Thử hỏi lúc ấy, ai có thể nghĩ tới điều đó?

Hiện tại cũng như thế, không có ai nghĩ tới, bao gồm cả chính Hàn Nghệ, rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ vậy mà lại phái một tiểu tử miệng còn hôi sữa, hơn nữa còn không phải là thân tín của ông ta, để đi đối phó Võ Chiêu Nghi.

Thế nhưng ngẫm ngược lại, nếu như Trưởng Tôn Vô Kỵ phái thân tín của mình, hoặc là một vị đại thần trong triều đến nằm vùng bên cạnh Võ Tắc Thiên, vậy ông ta có thể thành công sao?

Thứ am hiểu nhất của một âm mưu gia, chính là vận dụng tất cả thủ đoạn người thường không thể nghĩ tới để đi đối phó người khác.

Kỳ thật Võ Tắc Thiên cũng là như thế.

Đương nhiên, sở dĩ Trưởng Tôn Vô Kỵ lựa chọn Hàn Nghệ, cũng là bởi vì Hàn Nghệ không có bối cảnh, sẽ không mang đến cho ông ta bất kỳ uy hiếp gì, hơn nữa còn tương đối dễ khống chế, đây cũng là lý do vì sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói Hàn Nghệ là nhân tuyển tốt nhất.

Một đêm mất ngủ nha!

Hàn Nghệ ngơ ngác ngồi ở trên giường, bỗng nhiên, một tia nắng mặt trời bên ngoài lọt vào, vừa vặn chiếu lên mặt hắn.

Hắn hơi híp mắt, dùng tay cản ánh mặt trời, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: "Trời cũng đã sáng rồi."

Bỗng nhiên, khóe miệng hắn nở một nụ cười quỷ dị, nói: "Không sai, đây xác thực là một cơ hội."

Nói xong, trên mặt hắn hoàn toàn không còn chút tiều tụy nào của một đêm chưa ngủ, trái lại còn toát ra sự sáng lạn, có lẽ đây mới là cuộc sống mà hắn khát khao.

"Cộc cộc cộc!"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

"Ai?"

"Hàn tiểu ca, là ta."

Bên ngoài truyền đến tiếng của Lưu Nga.

Hàn Nghệ hai tay chà chà mặt, lập tức khôi phục vẻ tiều tụy lúc nãy, sau đó đứng dậy, đi tới mở cửa.

Lưu Nga nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Hàn Nghệ, vẻ mặt mỏi mệt, lền lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi. . ."

Hàn Nghệ nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"

Lưu Nga nói: "Ách, hôm nay còn mở cửa không?"

Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi."

Lưu Nga liếc nhìn Hàn Nghệ, trước kia Hàn Nghệ cho nàng cảm giác chính là vĩnh viễn tự tin, cực kỳ tự tin. Thế nhưng nhìn hắn hôm nay, nàng lại từ Hàn Nghệ nhìn thấy một loại cảm giác thất bại. Trong lòng chùng xuống, lại hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Hàn Nghệ thở dài: "Để lát nữa ta lại đi phủ Thái Úy một chuyến xem sao."

Ăn xong bữa sáng đầy nặng nề. Hàn Nghệ liền dẫn theo Tiểu Dã, Hùng Đệ đi đến phủ Thái Úy.

Thế nhưng người mở cửa phủ Thái Úy lại nói với Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện đang vào triều, vẫn chưa về.

Vì thế Hàn Nghệ đành đứng trước cửa khổ sở chờ đợi.

Chờ đợi ròng rã một ngày, nhưng vẫn không có thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, mãi sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm, Hàn Nghệ mới trở về cùng Hùng Đệ và Tiểu Dã.

Hậu viện Phượng Phi Lâu!

Tất cả thành viên hạt tâm của Phượng Phi Lâu đều ngồi trong đó, bao gồm cả các nàng Mộng Nhi, hiện tại cũng không giấu được các nàng nữa rồi.

Lưu Nga đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, bây giờ Quốc Cữu Công đã vứt bỏ chúng ta, hiện tại chúng ta. . ."

Hàn Nghệ nhìn quét qua một vòng từng người ở đây, nói: "Yên tâm, ta sẽ không liên lụy mọi người."

Tang Mộc vội la lên: "Ân công, ý của người là?"

Hàn Nghệ hít sâu vào một hơi, nói: "Ta đã quyết định rời khỏi Trường An."

Mọi người ở đây đều cả kinh.

Mộng Nhi chảy nước mắt nói: "Tiểu Nghệ ca, chẳng lẽ thật sự không có khả năng xoay chuyển sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Chung quy ta vẫn còn có chút không lượng sức."

Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, huynh đi nơi nào, đệ sẽ đi theo đến đó."

Tiểu Dã cũng gật đầu thật mạnh.

Tang Mộc nói: "Ân công, chúng ta cũng đều thề chết theo ngài."

Mộng Nhi cũng nói: "Tiểu Nghệ ca, chúng ta cũng muốn rời đi cùng ngươi."

Mộng Đình, Mộng Tư, Mộng Dao cũng dồn dập gật đầu.

Đỗ Tổ Hoa cùng Từ Du Du cũng biểu thị muốn theo Hàn Nghệ rời đi.

"Làm gì, làm gì đấy?"

Hàn Nghệ nói: "Các ngươi đều không muốn kiếm ăn nữa sao? Các ngươi đều có hiệp ước với Phượng Phi Lâu đấy, há có thể nói đi là đi."

Mộng Nhi nói: "Nhưng mà Tiểu Nghệ ca cũng đi rồi, chúng ta ở lại đây làm gì? Ta cũng không muốn lại đi làm ca kỹ."

Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: "Ta phải rời đi, chính là vì bảo toàn Phượng Phi Lâu. Thôi Tập Nhận không phải nhằm vào Phượng Phi Lâu, mà là cá nhân ta thôi, chỉ cần ta vừa đi,《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》không diễn nữa, chắc chắn gã sẽ thôi dây dưa. Thế nhưng nếu như ta không đi, có khả năng chúng ta sẽ chết chung một chỗ. Hơn nữa, ai nói hôm nay ta đi rồi, mai này sẽ không trở về."

Lưu Nga trừng mắt nói: "Ý của ngươi là?"

Hàn Nghệ nói: "Đây chỉ là ngộ biến tùng quyền, mà nhiệm vụ của các ngươi, chính là giúp ta bảo vệ Phượng Phi Lâu."

Mộng Nhi nói: "Nhưng ngươi đi rồi, Phượng Phi Lâu này còn có thể mở cửa nữa sao?"

Hàn Nghệ hơi trừng mắt nhìn Mộng Nhi một chút, nói: "Bây giờ bộ khung của Phượng Phi Lâu đã được đánh xuống khá vững rồi, cho dù không có kịch nói, chúng ta còn có máy dệt vải, còn có Thỏ Khuê Mật, còn có hơn trăm công nhân, còn có cả một con hẻm nhỏ. Tại sao lại không tiếp tục mở cửa được, lùi một vạn bước mà nói, cho dù《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 không thể diễn tiếp được, các ngươi cũng có thể nghĩ ra kịch bản mới mà, bình thường ta dạy các ngươi nhiều như vậy, không phải đều quên hết rồi chứ?"

Mấy người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Hùng Đệ gấp đến độ sắp khóc, nói: "Đệ. . . đệ không ở lại đây đâu, đệ muốn đi theo Hàn đại ca."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đệ và Tiểu Dã, còn có đám Tang Mộc đều theo ta rời đi."

Hùng Đệ gật mạnh đầu, cười hì hì nói: "Đệ biết Hàn đại ca sẽ không mặc kệ đệ mà."

Hàn Nghệ lắc đầu cười một cái, lại hướng về Lưu Nga nói: "Lưu tỷ, thật xin lỗi, ta vẫn chưa giúp tỷ đánh bại Hoa Nguyệt Lâu được. Thế nhưng ta nhất định sẽ giúp tỷ hoàn thành mong ước này, mà chuyện tỷ hiện tại phải làm, chính là tận tâm tận lực bảo vệ Phượng Phi Lâu. Ta không yêu cầu tỷ làm cho Phượng Phi Lâu trở lên lớn mạnh, nhưng ít ra cũng giữ cho Phượng Phi Lâu không sụp đổ. Bất quá tỷ cứ yên tâm, trước khi ta đi, tất sẽ dạy cho tỷ phương pháp điều tiết kinh doanh của toàn bộ thị trường máy dệt vải và Thỏ Khuê Mật."

Lưu Nga nghĩ thầm, vốn dĩ lúc trước ta đã thành hai bàn tay trắng, tình huống bây giờ so với lúc trước đã là tốt hơn nhiều rồi, ta còn có cái gì phải e ngại. Nghĩ tới đây, nàng cũng kiên định gật gật đầu.

Hàn Nghệ lại hướng về mấy nàng Mộng Nhi nói: "Các cô nhất định phải cố gắng phụ giáp Lưu tỷ quản lý tốt Phượng Phi Lâu, biết chưa?"

Đám Mộng Nhi đều dồn dập rưng rưng gật đầu.

Hàn Nghệ nói: "Vậy trước tiên cứ như vậy. Mọi người chỉ cần nhớ kỹ một điểm là được, giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt, trên đời này không có chuyện gì mãi mãi thuận buồm xuôi gió, đây chỉ là một cái vực mà tạm thời chúng ta không cách nào nhảy qua. Thế nhưng chẳng ai có thể khẳng định, cả đời chúng ta cũng không thể nhảy qua được. Nếu như Việt Vương Câu Tiễn không có trải qua 10 năm nằm gai nếm mât, vậy thì dựa vào gì để có thể xưng bá thiên hạ, cho nên các ngươi nhất định phải vực lại tinh thần cho ta."

Mọi người đều gật đầu.

Hôm sau.

Tuy rằng chỉ mới qua một hai ngày, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác đã trôi qua rất lâu.

Đây đại khái chính là điềm báo người đi trà lạnh.

Trên lầu hai của Phượng Phi Lâu đang ngồi ba người, chính là Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, cùng với Hàn Nghệ.

Trịnh Thiện Hành nghe được quyết định của Hàn Nghệ, không khỏi ngửa mặt thở dài.

Kỳ thực cái kết cục này, gã đã sớm dự đoán được. Dù sao thì Hàn Nghệ vẫn chỉ là một nông phu mà thôi, làm sao có khả năng đánh thắng Thôi gia từng vinh dự được gọi là sĩ tộc đệ nhất. Thế nhưng Hàn Nghệ vẫn thắng cuộc nhiều lần vì đánh bất ngờ, mới khiến gã nhìn thấy một chút hi vọng, gã vốn tràn đầy lòng tin đối với Hàn Nghệ. Nhưng mà con người há có thể thắng ông trời, kỳ tích chung quy vẫn không có phát sinh.

Hàn Nghệ cười nói: "Trịnh công tử, ngươi cũng không cần như vậy, tuy rằng ta phải rời khỏi, thế nhưng sự hợp tác của chúng ta vẫn có thể tiếp tục."

Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Nếu như không có ngươi ở đây cầm lái, còn nói những chuyện này làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Chẳng qua chỉ là chuyện buôn bán mà thôi, chuyện này có gì khó, ta đã kể lại kế hoạch hợp tác của chúng ta cho Lưu tỷ. Đương nhiên, ta cũng không có chỉ đích danh Trịnh công tử. Kế hoạch của ta có thể giúp ngươi mở ra thị trường quần áo, thế nhưng sau đó thì phải hoàn toàn dựa vào chính ngươi."

Trịnh Thiện Hành vừa thở dài, vừa gật đầu nói: "Hàn tiểu ca, thật xin lỗi, lần này quả thật ta không thể giúp ngươi."

Kể cả gã muốn giúp, Trịnh gia cũng chắc chắn sẽ không đồng ý, cũng không nên quên, về việc đả kích Hàn Nghệ, Trịnh gia và Thôi gia là cùng một tuyến tuyến.

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ta hiểu, hơn nữa ta vẫn rất cảm kích Trịnh công tử, vào lúc này mà ngươi còn có thể tới tìm ta, nhưng Trịnh công tử có thể yên tâm, tương lai ta chắc chắn sẽ còn quay về, chuyện này còn lâu mới kết thúc."

Nói đến đoạn sau, hắn lại lộ ra một nụ cười tự tin.

Trịnh Thiện Hành gật đầu cười nói: "Ta chờ ngươi."

Hàn Nghệ đột nhiên lại nhìn Vương Huyền Đạo, nói: "Vương công tử, ngươi chỉ là đi cùng với Trịnh công tử thôi sao?"

Vương Huyền Đạo sững sờ, lập tức áy náy cười nói: "Đương nhiên không phải." Qua một lát, gã tiếp tục nói: "Tuy rằng ta quen biết Hàn tiểu ca không lâu, thế nhưng mấy ngày nay Huyền Đạo cũng được lợi không nhỏ, Huyền Đạo rất cảm kích."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Với tư cách là một kẻ thất bại, thứ ta không muốn nghe nhất, chính là những lời khen tặng này."

Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: "Thượng lộ bình an."

Hàn Nghệ sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Ngươi vẫn là nói chút lời khen tặng thì tốt hơn."

Vương Huyền Đạo lúng túng liếc nhìn Hàn Nghệ, cười cười, lại không tiếp lời.

Hàn Nghệ lại nói với Trịnh Thiện Hành: "Trịnh công tử, ta có chuyện muốn nhờ ngươi."

Trịnh Thiện Hành nói: "Mời nói."

Hàn Nghệ than thở: "Thôi Tập Nhận chỉ là nhằm vào cá nhân ta, bây giờ ta đi rồi, ta hi vọng Thôi Tập Nhận không nên thương tổn những người vô tội kia."

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: "Chuyện này ta có thể cam đoan với ngươi, Thôi huynh tuyệt đối sẽ không thương tổn những người vô tội này."

"Như vậy là tốt rồi."

Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: "Đúng rồi, nữ nhân lần trước là ai? Tại sao các ngươi lại sợ nàng như vậy?"

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều lộ sắc mặt cổ quái.

Trịnh Thiện Hành không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi nàng làm gì?"

Hàn Nghệ dò hỏi: "Ta thấy có vẻ như Thôi Tập Nhận cũng rất sợ nàng?"

Vương Huyền Đạo hai mắt trợn tròn, nói: "Ngươi sẽ không định lợi dụng nàng để đối phó Thôi huynh đó chứ?"

Hàn Nghệ cười nói: "Hỏi một chút mà thôi."

Hắn đương nhiên không nghĩ như vậy, hắn chỉ là muốn biết Tiêu Vô Y rốt cục là người thế nào, bởi vì tin tức ở bên ngoài về nàng quá ít, hơn nữa Hàn Nghệ cũng không tìm được người thích hợp hơn để hỏi thăm, thế nên hắn mới cố ý biểu hiện ra ý tứ này.

Vương Huyền Đạo rung đùi đắc ý nói: "Ta khuyên ngươi tuyệt đối không nên dính dán gì với nữ nhân kia, nếu không thì ngươi sẽ biết thế nào là sống không bằng chết."

Khoa trương như vậy? Hình như ngoại trừ có chút bạo lực ra, thì cũng không đến nỗi nào mà! Hàn Nghệ nói: "Vương công tử, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng tôn của Thái Nguyên Vương thị, có cần phải sợ một nữ nhân như vậy sao?"

Trịnh Thiện Hành than thở: "Nàng cũng là nữ nhân của Lan Lăng Tiêu thị, cũng không kém so với chúng ta, thế nhưng không chỉ mỗi chúng ta sợ nàng, mà có thể nói con cháu thế gia khắp Trường An này không có ai mà không sợ nàng."

"Ghê vậy?"

Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ trượng phu của nàng là một đại nhân vật?"

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Nàng không có trượng phu."

Hàn Nghệ trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại nói: "Không thể nào, ta thấy nàng tuổi cũng không nhỏ nữa, hơn nữa lớn lên cũng không kém, tứ chi kiện toàn, làm sao có khả năng không có trượng phu?"

Trịnh Thiện Hành lắc đầu cười một cái, nói: "Ngươi nói không sai, luận sắc đẹp, luận tài học, nàng xác thực là nữ tử khó gặp, nhưng vấn đề là hiện nay khắp thành Trường An không người nào dám cưới nàng."

Nói tới chỗ này, gã hơi dừng một chút, lại nói: "Đối với điểm này, kỳ thực ta cũng rất bội phục nàng, nàng là nữ nhân duy nhất dám cãi mệnh lệnh cha mẹ, trong vòng ba năm, nàng từng tự tay phá hủy 12 mối hôn nhân của chính mình."

Hàn Nghệ hít mạnh một ngụm khí lạnh, nói: "Lợi hại như vậy? Nàng làm thế nào được vậy?"

Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đều lộ ra vẻ xấu hổ.

"Ta không ngại nói với ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện mưu đồ gì với nàng, đừng nói hiện tại nàng cũng không giúp được ngươi, mà cho dù nàng giúp được, ngươi cũng tuyệt đối đừng đi tìm nàng, nếu không nhất định sẽ hối hận." Trịnh Thiện Hành nóng nảy vung tay nói.

Vương Huyền Đạo gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment