Chỉ cho nàng hoài nghi ta, không cho ta hoài nghi nàng, thế này cũng quá bá đạo đi.
Dưới dâm uy của Tiêu Vô Y, à, cũng chính là sự cọ xát của hai 'Ngọn đồi', Hàn Nghệ bị ép phải ký một điều ước rất khuất nhục.
Tiêu Vô Y thấy hắn còn không tình nguyện, khóe miệng hơi nhếch, nói: "Chàng chớ có mà ngồi uỷ khuất, Tiêu Vô Y ta làm việc quang minh chính đại, không có chuyện gì là không thể nói với người khác, chàng muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói cho chàng biết."
Thiệt hay giả? Hàn Nghệ thử dò xét nói: "Ta nghe nói Trường An có một nữ nhân, trong vòng ba năm đã hủy 12 mối hôn sự, được người người kính ngưỡng, có phải là nàng hay không?"
"Đã biết rồi còn cố hỏi."
Tiêu Vô Y ném cho hắn một ánh mắt vừa quyến rũ vừa xem thường, sẵng giọng nói: "Cái gì mà người người kính ngưỡng, da mặt của ta không có dày đến thế, mà đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Đối với ta mà nói đây lại là chuyện tốt, nếu như nàng đã sớm lập gia đình, vậy ta chẳng phải chỉ còn cách cô độc đến cuối đời sao."
Tiêu Vô Y thở phì phì nói: "Với cái tính này của chàng, muốn cô độc đến cuối đời, quả thật là khó như lên trời nha. Chàng không phải là bạn của chị em phụ nữ sao."
Cái mặt già của Hàn Nghệ hiếm khi đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Đó chỉ là vì tuyên truyền buôn bán mà thôi, cũng không phải là thật, nàng cũng biết mà, ta thật ra là người rất thẹn thùng."
Nói xong, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy nàng làm sao làm được? Chẳng lẽ cha vợ của ta cho phép nàng hồ nháo như vậy?"
"Cha vợ?"
Tiêu Vô Y sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, đỏ mặt nói: "Ai là cha vợ của chàng, cha ta đã nhận chàng là con rể bao giờ? Chàng chớ có nói bừa."
Lão tử làm nghề gì? Là đại sư lừa dối nha. Lừa một ông lão còn không phải là chuyện trong chớp mắt sao. Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn, nàng cứ ngoan ngoãn chờ ta đến nhà nàng qua đêm đi."
"Nói lung tung!"
Đôi phấn quyền của Tiêu Vô Y lại nhẹ nhàng đánh xuống lồng ngực Hàn Nghệ, nói: "Cha ta tuy làm người rất hiền hoà, nhưng cũng không dễ lừa gạt như vậy đâu. Chàng chớ có làm loạn, nếu như làm cho cha ta tức giận. Ta không tha cho chàng đâu."
"Làm sao lại chọc lão nhân gia tức giận được, để hôm nào ta tới nhà nàng bái phỏng, cứ chờ xem ta đập cha nàng hôn mê đi, à không, ý ta là vuốt mông ngựa đến mức lão nhân gia hôn mê luôn." Hàn Nghệ cười hắc hắc nói.
"Vuốt mông ngựa? Đây không phải là lời của đám tiểu nhân sao?" Tiêu Vô Y hừ lạnh nói.
Hàn Nghệ cải chính nói: "Vuốt mông ngựa cha vợ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu như không vuốt, trong nhà sao có thể hoà thuận?"
"Càng nói càng ngụy biện."
Tiêu Vô Y vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng càng nghe hắn nói, lại càng thấy có vài phần đạo lý.
"Việc này về sau lại nói, trước tiên kể cho ta nghe xem nàng làm sao có thể hủy mất mấy mối hôn sự kia đi." Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi. Bởi vì ở thời đại này, lời của cha mẹ là rất nặng, không ai có thể từ chối. Thế nhưng Tiêu Vô Y có thể hủy liền 12 mối hôn sự, chuyện này quả thật chính là kỳ tích nha.
Tiêu Vô Y cười nói: "Chuyện này còn phải cảm tạ Thôi Tập Nhận."
"Cảm tạ gã? Mắc gì cảm tạ gã?" Hàn Nghệ ngơ ngẩn hỏi.
Tiêu Vô Y cười nói: "Kỳ thực lúc ban đầu, cũng chính là năm ta 16 tuổi, là Thôi gia hướng về nhà ta cầu hôn trước, hi vọng cha ta có thể đem ta gả cho Thôi Tập Nhận."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ trợn tròn hai mắt. DKM thằng này quả là địch nhân trời sinh nha. Tuy rằng Tiêu Vô Y đã là thê tử của hắn, thế nhưng nghe được lời này, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Chàng hãy nghe ta nói hết đã."
"Vậy nàng nói đi."
Tiêu Vô Y lại nói: "Kỳ thực trước đó ta cũng không biết việc này, là Thôi Tập Nhận biết trước, kết quả là nó làm ầm lên, không tiếc lấy cái chết bức bách. Sau đó ta mới biết, cũng ở nhà làm ầm lên với cha ta. Hai nhà đều không đồng ý, hôn sự này cũng không bàn tiếp được nữa, từ đó kết thúc. Lúc đó ta liền suy nghĩ, đây quả là một biện pháp tốt. Việc kết hôn của những đại gia tộc như chúng ta đều là do cha mẹ xử lý. Nếu như chỉ có một phía từ chối, như vậy trưởng bối trong nhà tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Bởi vì như vậy sẽ khiến phía còn lại rất mất mặt, thương tổn cảm tình hai nhà. Nhưng nếu là hai bên đều từ chối, vậy chuyện này sẽ dề bàn hơn nhiều."
Lấy cái chết bức bách? Đậu má, nếu lúc đó Thôi Tập Nhận sáng suốt một chút, vậy ta chẳng phải là rơi trúng hố lửa sao. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh vù vù.
Tiêu Vô Y tựa hồ cũng không có phát hiện bản thân đang bôi đen chính mình, vẫn còn tiếp tục nói: "Sau chuyện đó, Bùi gia lại cầu hôn với nhà ta, hi vọng cha ta gả ta cho Bùi Thanh Phong. Vì thế ta liền tìm đến Bùi Thanh Phong, bảo nó học theo Thôi Tập Nhận, từ chối vụ hôn nhân này. Nhưng mà không ngờ thằng kia không chịu đáp ứng, thực sự là không biết tốt xấu. Có câu cửa miệng, tiên lễ hậu binh, ta đã đã cho nó cơ hội, thế nhưng nó không biết quý trọng, vậy thì chớ có trách ta."
Nói đến đoạn sau, khóe miệng nàng xuất hiện một nụ cười âm lãnh.
Tiên lễ hậu binh? Hàn Nghệ hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Thế nào là hậu binh?"
"Còn thế nào nữa?"
Tiêu Vô Y nói xong, đột nhiên mặt hơi xấu hổ, nói: "Khi còn bé ta hơi nghịch ngợm một chút."
Còn đánh bài dự phòng với ta. Nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy ta. Trong lòng Hàn Nghệ thầm nghĩ, nàng lớn đến thế này rồi cũng có thấy khác gì đâu, nhưng ngoài miệng lại nói: "Con cái nhà ai mà không nghịch ngợm chứ, đây là thiên tính, ta tuyệt đối không trách nàng."
Tiêu Vô Y gật đầu mạnh như gà con mổ thóc, nói: "Chàng nói rất đúng."
Kỳ thật ta cũng không muốn nói vậy, nhưng ta càng không muốn bị nàng một cước đạp xuống giường. Hàn Nghệ rất muốn nói thật lòng mình với nàng đó.
Lại nghe Tiêu Vô Y nói: "Ta biêt thằng Bùi Thanh Phong này là một người rất thích sạch sẽ. Do đó ta liền lặng lẽ liên hợp với đám Tiểu Hổ, thừa dịp chỉ có một mình nó ở nhà, dùng thùng phân chụp lên trên người nó, sau đó. . . sau đó lại hơi giáo huấn nó một phen. Đồng thời nói với nó chớ có mơ hão, nếu nó dám cưới ta, ta sẽ mỗi ngày dùng thùng phân chụp lên đầu nó."
Má ơi! Đây là nữ nhân sao. Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh nói: "Ừm, đúng là hơi nghịch ngợm một chút. Thế nhưng ta nghĩ Bùi gia sẽ không để yên như vậy đúng không?"
Tiêu Vô Y nói: "Đương nhiên rồi, ngày đó Bùi gia ngay lập tức tìm tới cửa, thế nhưng lúc đó Bùi Thanh Phong cũng không có nhìn thấy ta, giọng ta cũng cố ý biến đổi, cho nên nó cũng không có chứng cứ nào là do ta làm, ta cũng không chịu thừa nhận. Hơn nữa, Tiêu gia cũng không phải dễ chọc, bọn họ còn có thể làm gì, thậm chí cũng không dám truyền chuyện này ra ngoài. Còn thằng Bùi Thanh Phong kia thì nào còn dám cưới ta nữa, mối hôn sự này cũng rất nhanh kết thúc. Sau đó ta cứ y theo cách đó mà làm, dù sao thì thằng nào dám đến nhà ta cầu hôn, ta sẽ đến nhà đối phương tìm thằng đó ra nói chuyện, nếu như thằng đó không chịu đồng ý rút lui, vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực giải quyết.
Trong đó cũng bao gồm tiểu nhi tử của Trường Tôn lão tặc. Lúc đó Trường Tôn lão tặc nghĩ muốn lôi kéo Tiêu gia chúng ta, vì thế liền dẫn thằng con nhỏ nhất của ông ta đi cầu hôn với nhà ta, kết quả ta đem thằng con trai của ông ta treo trên cây chịu nửa đêm gió lạnh. Thằng kia trở về liền khóc hết nửa buổi tối, chết cũng không chịu cưới ta. Trường Tôn lão tặc cũng là vì chuyện này mới ghi hận ta, mới nghĩ đến chuyện kéo ta vào liên luỵ đến vụ án của Phòng thúc thúc. May mà Trường Tôn mập mạp mật báo với ta, ta mới kịp thời chạy trốn."
Hàn Nghệ cũng có thể đại khái đoán được quá trình, đơn giản mà nói, chính là dùng vũ lực để hù doạ người khác. Vậy thì còn ai dám cưới nữa, không cẩn thận lấy về xong mỗi ngày đều phải chịu đòn. Không khỏi lại nghĩ đến tình cảnh của chính mình sau này, trong lúc nhất thời lòng liền lạnh giá, liền nói: "Nàng dùng biện pháp như thế, bọn họ cũng chịu giảng hoà sao?"
Tiêu Vô Y cười hì hì nói: "Một mình ta đương nhiên là không được, thế nhưng ta có bảy tên tiểu quỷ giúp đỡ nha. 8 gia tộc chúng ta liên hợp lại cùng nhau, đối phương không giảng hoà thì còn làm thế nào đây. Hơn nữa bọn họ đều là nam nhân, bị một nữ nhân như ta đánh cho không thể hoàn thủ. Việc này nếu như truyền ra bên ngoài, người mất mặt la bọn họ nha, vậy là chỉ có thể giảng hoà. Từ đó về sau, không còn ai dám đến nhà ta cầu hôn nữa rồi."
"Cao! Một chiêu này thật đúng là cao nha!"
Hàn Nghệ dựng ngón tay cái lên, phía sau lưng cũng đã ướt đẫm một mảnh, chẳng trách đám con cháu sĩ tộc đều không muốn nhắc đến Tiêu Vô Y, hoá ra là sợ mất mặt nha, hiếu kỳ nói: "Thế nhưng tại sao nàng không muốn lập gia đình vậy?"
Tiêu Vô Y nói: "Bởi vì ta ghét nhất là loại hôn nhân do cha mẹ định đoạt này. Hơn nữa sau khi chuyện của Thôi đại tỷ xảy ra, ta lại càng căm ghét hơn. Ban đầu ta định cả đời không kết hôn, vậy mà không ngờ lại gặp phải chàng. Kỳ thực đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao lúc trước ta đáp ứng gả cho chàng. Ai ai cũng hi vọng ta gả cho con cháu quý tộc, ta cứ cố tình gả cho một nông phu đấy."
Xem ra đều là do tuổi phản nghịch tác quái. Tốt lắm, tốt lắm, để ta nhặt được cái tiện nghi, hô hô! Trong lòng Hàn Nghệ đột nhiên thấy sảng khoái, nữ nhân các ngươi đều không cưới được, tại hạ cưới được nha, liền nói: "Đúng rồi, tại sao đám Thôi Tập Nhận lại sợ nàng như vậy?"
Tiêu Vô Y cười hì hì. Nói: "Chàng có thấy 7 tên kia rất có ý tứ không?"
Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, thế nhưng tính cách của 7 người bọn họ đúng là rất đặc biệt."
Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: "Kỳ thực 7 người bọn họ đều không phải loại an phận thủ thường. Hơn nữa so với đám hài tử cùng tuổi thì đều hiểu chuyện từ rất sớm. Từ lúc bọn họ còn rất nhỏ, đã tỏ ra rất bất mãn với một số cách làm trong gia tộc của mình rồi, bởi vậy cũng chả chơi được với những hài tử của các gia tộc khác. Ban đầu ta cũng không quen bọn họ, chỉ có Vô Nguyệt lúc nào cũng ở bên cạnh ta. Hì hì, chàng gặp Vô Nguyệt nhà ta chưa?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Gặp qua một lần."
"Có phải rất xinh đẹp hay không?"
"Phải."
"Khi còn bé ta còn thường cho nó mặc quần áo con gái nữa, sau đó dẫn nó ra ngoài, những hảo hữu kia của ta không ngờ không có ai nhận ra nó là con trai, còn rất thích ôm nó nữa." Tiêu Vô Y cười khanh khách nói, quả thật là đồi núi chập chùng, hoa bay loạn mắt.
Chuyện này rốt cuộc lưu lại bóng ma bao lớn trong lòng Độc Cô Vô Nguyệt đây. Hàn Nghệ mạnh mẽ ổn định tâm thần, nếu khôn hắn thật sẽ phun máu mũi, nói: "Độc Cô Vô Nguyệt cứ mặc cho nàng bài bố như vậy sao?"
Tiêu Vô Y nói: "Ta là tỷ tỷ của nó, nó đương nhiên phải nghe lời ta, hơn nữa tên của nó cũng là do ta đặt đấy."
"Hả?"
"Vô Nguyệt sinh vào lúc trăng sáng, vì vậy Độc Cô bá bá vốn muốn gọi nó là Độc Cô Lãm Nguyệt. Lúc đó ta vừa vặn ở đấy, hơn nữa ta cũng chỉ mới 5~6 tuổi, ta liền nói ta gọi là Tiêu Vô Y, nó là đệ đệ của ta, vậy phải gọi là Vô Nguyệt. Ta vốn là không hiểu chuyện, chỉ thuận miệng nói thế thôi, còn bị cha ta trách mắng một trận. Vậy mà Độc Cô bá bá vẫn đặt tên cho nó là Vô Nguyệt, sau đó Vô Nguyệt lúc nào cũng đi theo ta. Cũng bởi vì nó, ta mới quen biết đám Thôi Tập Nhận."
Nói tới chỗ này, sắc mặt Tiêu Vô Y có chút ảm đạm, nói: "Từ nhỏ ta đã thường đi theo Ngô Vương cữu cữu chơi đùa khắp nơi. Đám Thôi Tập Nhận từ nhỏ đã được người gọi là thiên tài, vì vậy chênh lệch với đám bạn cùng lứa tuổi rất lớn, thế nhưng lại chơi với mấy người lớn lại rất hợp. Bọn họ nghe nói cậu của ta tính cách hào sảng, văn võ song toàn, lại không bám vào một khuôn mẫu, danh vọng cực kỳ cao, thế nên bọn họ cung muốn chơi đùa cùng cậu của ta. Sau đó vì vậy bọn họ mới đi theo ta, nhờ ta giới thiệu bọn họ với cậu. À, trong đó còn có cả đương kim bệ hạ nữa, khi đó cũng thường cùng chúng ta bắn tên, đá cầu, săn thú.
Ban đầu bọn họ muốn cầu cạnh ta, vì vậy nghe lời ta răm rắp. Nhưng đợi đến khi bọn họ hơi lớn một chút, liền không nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của ta nữa, có ý đồ muốn ngồi ngang hàng với ta. Như vậy khẳng định không được, đây không phải là qua cầu rút ván sao? Do đó chúng ta mới quyết định tỷ thí một phen, nếu như ta thua, vậy bọn họ liền có thể đứng ngang hàng với ta, ta cũng không được tiếp tục quơ tay múa chân với bọn họ nữa. Thế nhưng nếu như ta thắng, vậy thì bọn họ phải làm tôi tớ cho ta mười năm."
Tỷ thí không công bằng như thế, mà bọn chúng cũng đánh cược, đầu óc không phải là bị hỏng rồi đó chứ. Hàn Nghệ nghe thấy thế liền hỏi: "Lúc đó bọn họ bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng 12~13 tuổi thì phải."
"Đã hiểu."
Hàn Nghệ gật gật đầu, đây rõ ràng là bắt nạt người ta tuổi nhỏ nha. Nhưng vừa nghĩ lại, Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành cũng không nhỏ hơn Tiêu Vô Y bao nhiêu, có khi Thôi Tập Nhận chỉ kém nàng vài tháng là cùng. Trong lòng cũng đoán không ra 7 thằng kia suy nghĩ cái gì. Hắn cũng không biết đám Thôi Tập Nhận là người kiêu ngạo đến cỡ nào, lấy 7 địch 1, hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân, đây vốn đã rất không công bằng, vì vậy bọn họ mới cảm thấy tiền đặt cược không công bằng cũng không có gì quá đáng. Đương nhiên, bọn họ càng không ngờ rằng chính mình lại thua cuộc. Chỉ nghe Hàn Nghệ cười nói: "Không cần phải nói, nhất định là nàng thắng."
Tiêu Vô Y cười đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên. Chúng ta tổng cộng tỷ thí 5 trận, cầm, kỳ, họa, xạ, võ. 7 người bọn họ từng người đấu với ta một trận, người làm chứng là Ngô vương cậu ta. Tỷ số cuối cùng là 3 - 2, bọn họ bại bởi ta, từ đó chúng ta liền ký kết khế ước chủ tớ. Nhưng mà 7 tên tiểu quỷ này trái lại cũng rất thủ tín, vì giúp ta hủy diệt mấy mối hôn sự kia, cũng chịu không it đòn. Thế nhưng lần sau vẫn là ngoan ngoãn nghe ta phân phó."
Nói tới chỗ này, Tiêu Vô Y khẽ thở dài, buồn bực nói: "Chỉ tiếc hiện tại khế ước đã đến kỳ, muốn ta ra lệnh cho bọn họ, phải phí đầu óc nhiều lắm, thật sự là phiền phức, sớm biết như thế lúc trước liền viết 20 năm."
Hàn Nghệ nghe vậy thấy lạ vô cùng. Bản lĩnh của Trường An thất tử hắn cũng đã được chứng kiến. Không có đạo lý lấy 7 đánh 1 cũng không thắng được. Bà nương này cũng quá lợi hại đi, nói: "Thiệt hay giả? Nàng không dùng thủ đoạn gì đấy chứ?"
Tiêu Vô Y chột dạ đảo mắt ngó Đông rồi lại ngó Tây, tùy tiện nói: "Đương nhiên không có, lúc ấy là ta đường đường chính chính đánh bại bọn họ. Một trận cuối cùng chính là ta quyết đấu với Tiểu Hổ, lúc đó nó đã cao hơn ta hai cái đầu, đây đều là một quyền một cước phân thắng bại."
"Nàng xác định nàng không có ném bột mì đó chứ?"
Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
"Thứ kia là học từ chàng nha." Tiêu Vô Y trợn tròn hai mắt.
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Ta cũng là học từ Trần Thạc Chân."
Tiêu Vô Y bĩu môi, nói: "Chàng có biết ông nuôi của ta là ai không?"
Hàn Nghệ nói: "Ta có nghe nói, là Vệ Quốc Công Lý Tĩnh."
Tiêu Vô Y nói: "Không sai. Kỳ thực lúc trước ông nội ta vẫn luôn như nước với lửa với ông nuôi của ta, ông nội ta vẫn thường hay kết tội ông nuôi. Mà ông nuôi của ta thì lại luôn nhường nhịn. Điều này làm cho ông nội ta vẫn luôn hổ thẹn, vừa vặn lúc đó ta lại sinh ra, ông nội ta liền xin ông nuôi nhận ta làm tôn nữ, muốn mượn chuyện này hóa giải ân oán. Tuy rằng không có tác dụng gì, thế nhưng ông nuôi thật sự rất tốt với ta. Ông biết Tiêu gia ta không thiếu người đọc đủ thứ thi thư, vì thế liền truyền thụ cho ta võ nghệ cùng binh pháp, cho nên từ nhỏ ta đã tập võ. Lúc đó Tiểu Hổ vẫn chưa phải đối thủ của ta, cũng chỉ có cái kiểu cậy mạnh thôi, ta chỉ dùng ba chiêu liền đánh bại nó. Nhưng mà hiện tại thì nói không chắc rồi."
Thật không biết nếu Lý Tĩnh biết nàng học võ nghệ để làm mấy chuyện này, có thể chết không nhắm mắt hay không?
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Khó trách bảy người bọn họ luôn cảm thấy hổ thẹn với cái danh hiệu Trường An thất tử, hóa ra là vì chuyện này."
"Cái gì mà thất tử, rõ ràng chính là 7 tên tiểu quỷ. Hơn nữa, chuyện này cũng không thể trách ta, là bọn họ ở sau lưng mắng ta là nữ ma đầu trước, sau đó bọn họ lại trở thành tôi tớ của ta, ta mới gọi bọn họ là thất tiểu quỷ."
Tiêu Vô Y hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Chàng chớ có nghe bọn họ nói linh tinh, đó là bọn họ vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu, kỳ thực ta cũng rất tốt với bọn họ. Ta đem binh pháp ta học được truyền thụ cho Vô Nguyệt và Tiểu Hổ, lại trợ giúp Thôi đại tỷ và Vạn Nhị ca. Còn có, năm đó Sư Quái quyết liệt với người trong nhà, ta cũng chạy đến Lư gia giúp nó, kết quả bị cha ta nhốt trong nhà một tháng. Còn có Trường Tôn mập mạp, trước đây nó vẫn thường bị người ta bắt nạt, là ta giúp nó giáo huấn mấy tên kia một phen."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Trưởng Tôn Diên mà cũng bị người khác bắt nạt?"
"Chàng không ngờ đúng không?"
Tiêu Vô Y cười nói: "Kỳ thực Trường Tôn mập mạp từ nhỏ vẫn luôn tự ti, lại không thích nói chuyện, hiện tại cũng là như thế. Đây cũng là vì từ nhỏ nó đã vô cùng thích đọc sách, vô cùng ngưỡng mộ văn hóa sĩ tộc, vì vậy muốn kết bạn với con cháu sĩ tộc, từ chỗ họ mượn sách để xem. Thế nhưng đám con cháu sĩ tộc đều xem thường nó, hơn nữa Trường Tôn lão tặc lại thường hay chèn ép những sĩ tộc này. Bởi vậy bọn họ càng thích châm chọc mỉa mai nó hơn, cứ gặp là chế nhạo nó.
Có một ngày trùng hợp ta và đám Thôi tiểu quỷ nhìn thấy, tuy rằng ta bất mãn với Trường Tôn lão tặc, thế nhưng ta càng thêm thích chen vào chuyện bất bình của thiên hạ. Do đó ta liền ra tay giúp đỡ, hảo hảo giáo dục mấy tên kia một phen. Từ đó về sau Trường Tôn Diên liền trở thành bằng hữu của chúng ta, đám Thôi tiểu quỷ cũng thường trộm sách từ trong nhà cho Trường Tôn mập mạp xem. Bất quá Trường Tôn mập mạp này không giống với gia gia của nó, mập mạp này rât có nghĩa khí với bằng hữu, chắc chắn sẽ không bán đứng bằng hữu. Chuyện ta muốn chỉnh tiểu thúc thúc của nó, trước đó nó đã biết, thế nhưng nó cũng không có nói ra. Hơn nữa, nếu lúc trước không có nó mật báo, thì khi gia gia nó muốn trả thù ta, có khả năng ta cũng không có cách nào chạy thoát."
Hàn Nghệ vừa suy ngẫm vừa gật gật đầu, hắn từng cho rằng Trường Tôn Diên ít nói, chỉ là giả vờ cao thâm mà thôi, hoá ra là vì sự tự ti lúc bé gây ra.
Tiêu Vô Y đột nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, nghiêm mặt nói: "Hàn Nghệ, ta cảm thấy 7 người bọn họ là những người đáng làm bằng hữu thâm giao duy nhất hiện nay của chàng."