Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 293

Phía Tây Nam huyện Mi, có tọa lạc một tòa hành cung.

Tên thái giám lùn kia dẫn theo Hàn Nghệ và Mộng Nhi đi tới trước cửa hoa viên, sau đó bảo bọn họ chờ ở đây, rồi tự mình đi vào trước, một lát sau, y liền đi ra, nói: "Hàn Nghệ, Mộng nương tử, Bệ hạ cho gọi các ngươi vào trong."

"Đa tạ, đa tạ."

Hàn Nghệ và Mộng Nhi dừng ở trước cửa, sau khi bị được nam một nữ cẩn thận rà soát, rồi dưới sự dẫn đường của thái giám lùn, đi vào bên trong vườn, chỉ cảm thấy mùi hoa xông vào mũi, khắp nơi đều là hoa tươi nở rộ, đỏ xanh vàng đủ cả, hoa gì cũng có, vô cùng mê người.

Mà ở trong một cái đình ngay giữa vườn, xung quanh có mấy tên hộ vệ và cung nữ đứng bên bảo vệ và hầu hạ, thì có hai người đang ngồi trong đình, một nam một nữ. Nam hiển nhiên là Lý Trị, mà thiếu phụ kia, không cần phải nói, chắc chắn là Võ Mị Nương rồi.

Rốt cuộc đã gặp được nữ đế duy nhất trong lịch sử rồi. Tâm tình Hàn Nghệ lúc này nếu nói không kích động thì đó là giả, hơi khẽ cúi đầu, đi đến bên ngoài đình, cùng Mộng Nhi hành lễ, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang thiếu phụ kia.

Chỉ thấy thiếu phụ có mái tóc dài vén lên cao, trâm cài cắm hơi nghiêng, mặt trái xoan tiêu chuẩn, hai hàng mi được trang điểm, lông mi vừa dài vừa cong, mắt phượng trong suốt mà quyến rũ, mũi dọc dừa xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi nhoẻn cười dịu dàng, toàn thân mặc bộ váy màu đỏ lựu, váy dài chấm đất bao phủ thân thể lả lướt vi diệu của nàng, vòng ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông căng tròn, một vẻ đẹp khó thể tả nên lời, một đường cong sexy lady.

Có thể nói Võ Mị Nương phát huy nét đẹp nữ tính đầy đặn tới cực hạn, không có một chút mập, mỗi một phân thịt đều là vừa đủ, tuy rằng Đường triều xem mập là tiêu chuẩn cái đẹp, nhưng nàng căn bản chưa phải là mập.

Đây tuyệt đối là đối tượng ngự tỷ yêu thích nhất của các thanh niên trẻ.

Vừa có vẻ đoan trang, thần thái lại vô cùng kiều mỵ, vừa có vẻ mỏng manh, người người thấy đều muốn yêu thương, nhưng trong mắt phượng lại lộ ra một sự kiên cường. Có thể nói, các nét đẹp của người phụ nữ đều hiện rõ trên người của nàng.

Đây là một vẻ đẹp phức tạp. Có lẽ cũng khá giống tính cách của nàng.

Chính là loại khí chất khó nắm bắt này, đã định sẵn nàng sẽ trở thành người phụ nữ vĩ đại.

Hàn Nghệ đương nhiên chỉ nhìn qua một cái liền lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng cặp mắt của hắn chính cỗ máy đo lường siêu hạng, số liệu cụ thể đã khắc vào đầu. Mấy chuyện như tính kích cỡ cup ngực để làm tặng nàng, chỉ là chuyện nhỏ.

Không có lộ ngực đâu nha! Miễn bình luận!

Võ Tắc Thiên mà Hàn Nghệ thấy trong TV ở hậu thế, có ai mà không phải bộ ngực cháy mắt, rãnh sâu không thấy đáy. Nhưng Võ Tắc Thiên lúc này mặc dù không có bọc lại quá chặt như thời Thanh, nhưng cũng không có lộ ngực, chỉ lộ ra đôi vai khêu gợi, cùng với cái cổ dài trắng thon, trên người còn khoác một lớp lụa mỏng.

Kỳ thật trong TV diễn cũng không sai, nhưng đó là ở trong cung đình, ở bên ngoài, ăn mặc nhất định tương đối kín kẽ.

"Vào đi."

Lý Trị khẽ mỉm cười, nói.

"Đa tạ Bệ hạ."

Hàn Nghệ và Mộng Nhi đi vào trong đình.

Võ Mị Nương ánh mắt thoáng liếc nhìn, thầm đánh giá Hàn Nghệ. Mặc dù biết Hàn Nghệ khá trẻ tuổi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy gương mặt ngây ngô của Hàn Nghệ, không khỏi vẫn hơi có chút kinh ngạc, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.

Lý Trị thấy hai người đều có vẻ câu thúc, thế là cười nói: "Các ngươi đừng khẩn trương, hôm nay chỉ là trẫm và Mị Nương nhàn rỗi không có chuyện gì, vì thế muốn chơi bài tú lơ khơ của ngươi hôm trước, nhưng lại tìm không thấy người, chỉ có thể gọi là các ngươi đến cùng trẫm chơi mấy ván, nào ngồi đi, ngồi đi."

"Đa tạ Bệ hạ ban tọa."

Hàn Nghệ và Mộng Nhi ngồi đối diện nhau.

Chỉ thấy trên bàn đá đã bày sẵn một bộ bài tú lơ khơ, chính là bộ mà Hàn Nghệ đã tặng Lý Trị hôm đó.

Lý Trị tựa hồ đã gấp lắm rồi, thấy Hàn Nghệ vừa ngồi xuống, liền nói: "Bắt đầu đi."

Võ Mị Nương đột nhiên mở miệng nói: "Bệ hạ. Nếu không có trừng phạt, thiếp sợ là Hàn Nghệ sẽ nhường chúng ta."

Chẳng lẽ nàng ta muốn đánh cược? Cái này có thể nha. Hàn Nghệ nghe mà sửng sốt.

Lý Trị cũng thấy có lý, không có trừng phạt thì chơi sẽ không có gì vui, thế là nói: "Vậy nàng thấy phải làm như thế nào?"

Võ Mị Nương suy nghĩ một chút, đột nhiên lắc đầu nói: "Thiếp cũng không có chủ ý gì hay."

Nói xong, nàng đột nhiên nhìn phía Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, bài tú lơ khơ này là do ngươi phát minh, nghe nói lúc các ngươi chơi bài, cũng có trừng phạt phải không?"

"Đúng là có trừng phạt, nhưng chúng không thích hợp với Bệ hạ và Chiêu Nghi đâu." Hàn Nghệ vội vàng nói.

Để Võ Tắc Thiên chơi hít đất, hắn đương nhiên là muốn, nhưng hắn không dám nha.

Võ Mị Nương lại nói: "Vậy liệu ngươi có cách nào khác không?"

Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu nhân thật ra có một chủ ý hay, nhưng không biết có được không?"

Lý Trị cười nói: "Ngươi nói đi!"

Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ chăm chỉ yêu dân, nhiều lần đề xướng lấy nhân từ để trị thiên hạ. Hay là như vầy, chúng ta liền đánh cược máy dệt vải đi, thua một bậc, thì phải quyên góp 10 cái máy dệt vải Tinh Tinh giá rẻ cho dân chúng địa phương, không biết ý bệ hạ như thế nào?"

Câu này đủ êm tai nha!

Lý Trị cười ha hả, nói: "Hay, hay lắm! Đặt cược như vậy đủ thú vị."

Võ Mị Nương cười nói: "Vừa có thể nâng cao hứng thú, lại có thể ban ân trạch cho dân, thật sự là một công đôi việc nha!"

"Nếu Mị nương nàng cũng không ý kiến, vậy cứ làm thế đi."

Lý Trị gật đầu ra quyết định.

Một hồi đánh cược lập tức bắt đầu rồi.

Hàn Nghệ bắt đầu xào bài, thật sự rất hoa lệ và đẹp mắt, bộ bài tú lơ khơ ở trong tay Hàn Nghệ phảng phất như có sinh mệnh vậy.

Lý Trị nhìn mà kinh ngạc, nói: "Thủ pháp xào bài của ngươi thật đúng là lợi hại nha!"

Hàn Nghệ cười nói: "Đa tạ Bệ hạ khen ngợi, tiểu nhân chẳng qua chỉ là nhàn rỗi vô sự, nên bày trò vui đùa một chút, vì vậy luyện được công phu xào bài này."

Lúc nói chuyện, bài đã xào xong, Hàn Nghệ liền đưa tay ra, nói: "Mời Bệ hạ."

Lý Trị mang theo chờ mong bốc lên một lá bài, thấy là một lá tiểu quỷ (5), không khỏi âm thầm vui sướng, thuận miệng nói: "Đúng rồi, nghe nói máy dệt vải Tinh Tinh này cũng là xuất từ tay ngươi?"

Hàn Nghệ xấu hổ gật đầu.

Lý Trị cười nói: "Trẫm nghe nói, lúc trước hình như ngươi còn không chịu hiến máy dệt vải này cho triều đình."

Cơ hội tốt nha! Hàn Nghệ tâm niệm khẽ động, cũng ngượng ngùng cười, không có lên tiếng.

Lý Trị nói: "Chẳng lẽ điều trẫm nghe không phải là thật."

"Hồi bệ hạ, việc này là thật." Hàn Nghệ có vẻ hơi sợ nói.

Lý Trị cười nói: "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"

Hàn Nghệ không có lên tiếng, lặng lẽ buông cây 5 chuồn vừa mới quơ được.

Lý Trị sửng sốt, hơi có vẻ buồn bực, nói: "Sao ngươi không nói lời nào?"

Hàn Nghệ muốn nói lại thôi, nói: "Tiểu nhân không... không biết cách nói chuyện, sợ sẽ nói sai."

Lý Trị cười nói: "Không sao, không sao. Đây chẳng qua là nói chuyện phiếm lúc chơi bài, ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng."

Võ Mị Nương yên lặng cầm bài lên, khóe miệng hơi cong. Trên mặt lộ ra ánh mắt mong chờ.

"Vâng!"

Hàn Nghệ nói: "Không dối gạt Bệ hạ, cho dù là hiện tại, trong lòng Hàn Nghệ vẫn có phần không muốn, thật ra nếu có thể, ta thật sự không muốn giao ra máy dệt vải Tinh Tinh này."

Lý Trị ồ một tiếng, hỏi: "Đây là vì sao?"

Hàn Nghệ nói: "Bẩm Bệ hạ, ta sáng tạo ra máy dệt vải này, đơn giản chỉ là vì kiếm tiền, nhưng mà hiện giờ triều đình lấy đi. Mặc kệ nhân lực hay vật lực, Phượng Phi Lâu ta đâu thể nào so sánh với triều đình, còn có những quý tộc kia nữa, trong bọn họ không thiếu người kinh doanh đồ gỗ đấy. Ta cũng không thể so sánh với bọn họ, đợi tới khi triều đình và quý tộc bắt đầu chế tạo máy dệt vải Tinh Tinh này, Phượng Phi Lâu ta sẽ không có bất kỳ lực cạnh tranh nào. Nói cách khác, ta sáng tạo máy dệt vải Tinh Tinh này, gần như có thể nói là không mang lại lợi ích gì."

"Lời này của ngươi không ổn."

Võ Mị Nương đột nhiên cười nói: "Máy dệt vải Tinh Tinh này ta cũng đã xem qua, đích xác có thể đẩy nhanh tốc độ dệt vải, nên phổ cập càng sớm càng tốt. Nếu chỉ có nắm trong tay một mình ngươi, muốn phổ cập cả nước, chỉ sợ phải cần rất nhiều năm, thậm chí mười mấy năm."

Hàn Nghệ nói: "Chiêu Nghi nói đúng. Nhưng hết thảy những điều ta làm, quả thật cũng là vì một miếng cơm, nhưng ta vẫn chưa ăn được miếng cơm này, hơn nữa còn làm mai mối cho người khác, như vậy ta thật sự rất khó lại có động lực đi sáng tạo máy dệt vải tốt hơn. Hàn Nghệ dù sao cũng chỉ là phàm phu tục tử. Không phải là thánh nhân."

Lý Trị gật gật đầu, nói: "Ngươi đúng là có đạo lý của ngươi. Nhưng triều đình nhất định phải lấy quốc gia làm trọng, mà không phải vì tư lợi cá nhân."

Hàn Nghệ nói: "Bệ hạ nói rất đúng, nhưng tiểu nhân có câu không hay này, không biết có nên nói hay không?"

Lý Trị bảo: "Nói đi."

Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ Đại Đường ta quốc lực cường thịnh, diện tích lãnh thổ mở rộng, nhưng tựa hồ cũng đã tới bình cảnh rồi, nếu muốn thêm nữa, chỉ sợ sẽ rất khó."

Mộng Nhi nghe vậy run rẩy, mấy lá bài trên tay rơi xuống hết, rồi lại vội vàng hốt hoảng nhặt lên.

Có thể dọa cho kẻ không hiểu chính sự như Mộng Nhi sợ đến mức này, đã có thể thấy được uy lực của những lời này cỡ nào nha!

Trong thiên hạ này, ai dám ở trước mặt Hoàng đế nói đất nước chúng ta đã đến bình cảnh rồi, rất khó tiến bộ, đây không phải là tự tìm đường chết sao.

Lý Trị khẽ nhíu mày, ngừng chơi lại, hai chữ khó chịu viết rõ trên mặt.

Tiểu tử này quả thật không giống người thường. Võ Mị Nương đột nhiên phân phó bảo: "Hoàn nhi, ngươi dẫn Mộng Nhi đi dạo hoa viên đi."

"Dạ!"

Một nữ tỳ đi vào trong đình, đưa tay nói: "Mộng Nhi nương tử, mời."

Mộng Nhi liếc sang Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Đợi sau khi Mộng Nhi ra ngoài, Lý Trị nói: "Ngươi là một thương nhân, dựa vào đâu mà nói thế?"

"Bẩm Bệ hạ, chỉ dựa vào mỗi việc Hàn Nghệ là một dân chúng mà thôi. Bởi vì Hàn Nghệ cho rằng cuộc sống dân chúng tốt hay không, có thể trực tiếp phản ánh một quốc gia có cường thịnh hay không."

Hàn Nghệ hơi gật gù.

Võ Mị Nương cũng gật đầu, như thoáng suy tư gì đó nói: "Nhớ khi xưa Mã Tân Vương (Mã Chu) đã từng nói lời giống vậy, 'Từ xưa đến nay, sự hưng vong của một quốc gia, không phải ở tích trữ được bao nhiêu, mà là ở dân chúng khổ hay sướng.' ..."

Lý Trị thoáng gật đầu, nói: "Vậy ngươi nói xem, Đại Đường của trẫm làm sao lại đến bình cảnh rồi."

"Tuân mệnh!"

Hàn Nghệ đương nhiên không phải là đến đánh bài, bài dù đánh hay đến đâu, Lý Trị cũng sẽ không cho hắn làm quan lớn, hắn đến là để tự đề cử mình đấy, nói: "Bệ hạ có thành tựu về văn hoá giáo dục cũng như vũ lực, tứ phương thần phục, phía Tây Nam tuy có Thổ Phiên, nhưng chỉ là một đám mãng phu, bất kể là ở phương diện nào, đều không thể sánh cùng Đại Đường chúng ta, không đáng để lo. Tây Bắc có Đột Quyết, nhưng trải qua trận chiến vào năm Trinh Quán ấy, hiện giờ chỉ là năm bè bảy mảng, càng không đáng để lo. Ngoại xâm không đáng để lo, trong nước lại là quốc thái dân an, tứ hải thái bình, trăm họ an cư lạc nghiệp. Xin hỏi Bệ hạ, dưới tình hình hưng thịnh như thế, Đại Đường ta còn phải làm sao để nâng cao quốc lực? Và những gì đang giữ có chắc duy trì tốt không, hay là làm đi xuống?"

Lý Trị nghe vậy thì sửng sốt, không khỏi lâm vào trầm tư, chính sách hiện giờ gần như vẫn chạy theo chính sách thời Trinh Quán, chính là làm đến cực hạn những chính sách đó thôi. Nói tóm lại, vẫn là tu sinh dưỡng tức, nhưng hiện tại đã làm đến cực hạn rồi, đất nhiều người ít, chơi tiếp thế nào đây, tuyệt đại bộ phận dân chúng đều không thiếu đất, đây là ưu thế trời ban. Nhưng bước tiếp theo nên làm thế nào đây? Tiếp tục duy trì? Hoặc là, dù sao ta cũng đã là mạnh nhất rồi, có cần phải hung hãn tiếp như trước hay không?

Cứ làm một Hoàng đế giữ mình, giữ nước là được, điều này vốn hẳn là nên thế, cứ làm từng bước, rập theo khuôn cũ là được.

Nhưng mà làm người, đương nhiên là không muốn sống dưới cái bóng của người khác. Con chim nhỏ khi cánh đã cứng cáp, đều muốn bay thử xem sao, đây là vạn linh chi tính nha.

Lý Trị đương nhiên cũng là như thế, y nhất định cũng muốn làm ra chút thành tích, không cần sống dưới cái bóng của Lý Thế Dân, y càng không hi vọng 'Vĩnh Huy chi trị' của mình, bị người đời sau gọi thành 'Trinh Quán di phong'.

Nhưng nên làm cái gì bây giờ?

Y cũng không biết.

Câu hỏi này của Hàn Nghệ, đúng lúc nói trúng tâm tư của Lý Trị.

Hiểu rõ tâm tư của Lý Trị nhất, không ai khác ngoài Võ Mị Nương, nàng cũng biết Lý Trị thân là Hoàng đế, không thể nào không biết xấu hổ đàm luận quốc gia đại sự với một tên mở thanh lâu được, vì thế nửa đùa nửa thật nói: "Nghe lời này của ngươi, chẳng lẽ là ngươi có chủ ý gì hay giúp Đại Đường ta tiến thêm một bước?"

Bình Luận (0)
Comment