Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 297

Cung nữ hiển nhiên là phải theo Hoàng đế ở bên trong cung. Còn tạp dịch, nữ tỳ, hơn phân nửa đều ở trong ký túc xá rất lớn tại hậu cung, thống nhất ở chung, không có chuyện ở trong lầu các, kinh tế Đường triều còn chưa tốt đến mức này.

Đám người Hàn Nghệ dưới sự dẫn dắt của tên thái giám lùn kia, đi tới phía trước một tòa lầu các. Nói là lầu các, nhưng cũng không phải chỉ có một cái lầu không, phía trước là một cái viện tử không nhỏ, trong nội viện này có một lầu các hai tầng, và 5~6 gian phòng, bên cạnh là một dòng suối nhỏ chậm rãi lưu động, cảnh sắc vô cùng mê người, tuyệt đối không thua gì mấy cái resort ven biển hậu thế.

Tên thái giám lùn kia dẫn theo Hàn Nghệ tới đây xong, thì liền rời đi.

Tên thái giám này vừa đi, Hùng Đệ chờ không nổi nữa lập tức chạy vào trong, bỏ hết đạo cụ xuống vào trong viện, rồi hết nhìn đông tới ngó tây, mở cửa từng gian phòng ra, ngó đầu vào nhìn một cái, hoàn toàn là dáng dấp nhà quê mới vào thành.

Đây dù sao cũng có thể nói là hoàng cung, bên trong cái gì cũng có, ngang ngửa khách sạn 5* hậu thế, dù sao hết thảy cũng đã chuẩn bị tốt, người vừa tới là có thể vào ở liền được rồi.

Bản thân Hàn Nghệ cũng vô cùng thích hoàn cảnh này. Sống ở đây đúng là hưởng phúc nha, ra cửa là có thể uống được nước suối trong veo thanh ngọt, cảnh sắc thật sự là quá đẹp.

"Hàn đại ca, đệ vừa mới cùng Tiểu Dã đi xem giúp huynh rồi, gian phòng phía đông trên lầu là tốt nhất."

Hùng Đệ mồ hôi đầy đầu chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, chỉ vào lầu trên nói.

Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng thoáng có chút cảm động, nhưng kẻ chuyên ngủ quán ngồi đường như hắn, đối với mấy chuyện này thật ra cũng không quan trọng, cười nói: "Lầu trên cứ để cho đám Mộng Nhi ở, phần còn lại các đệ cứ chọn trước, còn dư lại thì để cho ta ở là được rồi, ta tùy tiện ở gian phòng nào cũng được."

Mộng Nhi ở phía sau bỗng nói: "Thế này làm sao được, huynh là đông chủ mà."

Hàn Nghệ cười hì hì nói: "Vậy ta ở cùng với cô, thế nào?"

Mộng Nhi xì một tiếng, nói: "Huynh vẫn là ở cái phòng dư lại đi."

Sau đó nàng liền cùng Mộng Đình và một đám nữ nhân vui cười không ngừng đi lên lầu trên.

Mà Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng chọn được gian phòng của mình, Hàn Nghệ rất ngại làm mấy việc này. Hắn thích là loại cảm giác tùy tiện lăn ra, tuỳ tiện nằm xuống giường, mấy cái thu dọn sắp xếp gì đó, hắn nghĩ đến thôi cũng thấy nhức đầu.

Đám người Đông Hạo cũng biết cái tính này của Hàn Nghệ, vì thế liền yên lặng mang hành lý của Hàn Nghệ đặt vào trong một gian phòng khá thoải mái ở trong lâu.

Hàn Nghệ sau khi chỉ huy bọn họ cất kỹ đạo cụ, thì liền ra khỏi lâu, muốn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, trong phòng dù có tốt thế nào, cũng khó có thể hấp dẫn được hắn.

Đi ra ngoài lâu, Hàn Nghệ thấy Hùng Đệ và Tiểu Dã, hai tiểu tử kia ngồi song song ở trước cửa dưới một gốc cây tùng già, ngắm nhìn cảnh sắc nơi xa vô cùng mê người kia, thế là chuẩn bị tới dọa bọn nó, chợt nghe thấy Hùng Đệ nói: "Tiểu Dã này, nơi này so với Dương Châu chúng ta còn đẹp hơn một tí, có phải không?"

Tiểu Dã gật gật cái đầu nhỏ.

Gương mặt béo phì của Hùng Đệ ngơ ngơ ngác ngác, tự mình lẩm bẩm: "Nếu cha mẹ ta còn sống thì quá tốt rồi, ta có thể dẫn bọn họ tới nơi này ngắm cảnh đẹp."

Tiểu Dã liếc mắt nhìn Hùng Đệ một cái, sau đó rũ đầu nói: "Đệ cũng nghĩ như vậy, nếu cha mẹ đệ, còn có sư phụ nữa, họ đều còn trên đời thì tốt rồi, đáng tiếc đệ không còn cơ hội hiếu kính bọn họ."

Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi thu lại bước chân, thần sắc có vẻ hơi chút ảm đạm, không có đi quấy rầy bọn nó nữa, mà là men theo cầu thang đi xuống phía dưới. Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là cỏ cây xanh biếc. Một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan ập vào mặt. Khi lá cây phát ra tiếng xào xạc, gió nhẹ phất phơ lướt qua, thì chẳng còn cảm nhận được chút gì cái nóng bỏng rát của mùa hè, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.

Đây quả thực là nơi tốt nhất để sống.

Nếu là có thể ấy à, Hàn Nghệ thật sự nguyện ý ở trong này cả đời.

Nhưng rất rõ ràng, đây là chuyện không thể nào.

"Hàn tiểu ca?"

Chợt nghe thấy một tiếng hô to khá là kinh ngạc.

Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên đi tới, kinh ngạc nói: "Lý Xá nhân?"

Người tới chính là Lý Nghĩa Phủ.

Lý Nghĩa Phủ đi tới phía trước, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Hàn Nghệ quay đầu lại chỉ vào Lục Ba các phía sau nói: "Hoàng thượng bảo ta ở chỗ này đó!"

Lý Nghĩa Phủ lập tức cả kinh, nói: "Ngươi ở chỗ này?"

Hàn Nghệ gật gật đầu, cũng hiếu kỳ hỏi: "Lý Xá nhân, ngài là tới tìm ta sao?"

Lý Nghĩa Phủ sắc mặt hơi chút xấu hổ, chỉ vào một tòa tiểu lâu ở sườn núi cao hơn Lục Ba các, nói: "Ta ở chỗ kia." Nói xong, y đột nhiên chắp tay cười nói: "Hàn tiểu ca, chúc mừng, chúc mừng."

Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Chúc mừng chuyện gì?"

Vẻ mặt Lý Nghĩa Phủ có chút hâm mộ, nói: "Nơi này đều là chỗ ở của quan viên, bệ hạ an bài ngươi ở đây, có thể thấy được bệ hạ vô cùng coi trọng ngươi nha!"

Chức quan của gã mặc dù cũng không nhỏ, nhưng xuất thân hàn môn, không ở trong phạm vi thế lực trung tâm. Ở gần cái cung điện cao cấp của bệ hạ kia, thì đều là quý tộc ở, người trong hàn môn, thì đều ở hơi xa một chút, đây đều là suy tính cả đấy. Nhưng Hàn Nghệ ở nơi này, đây nhìn thế nào cũng không hợp với lẽ thường. Lý Nghĩa Phủ làm quan nhiều năm, chỉ nghĩ chút thôi đã hiểu.

Trong lòng Hàn Nghệ mừng thầm, ngoài miệng lại cười nói: "Lý Xá nhân quá khen, ta nghĩ là vì bệ hạ muốn xem kịch nói của chúng ta, thế nên mới an bài đến ở đây."

Lý Nghĩa Phủ lắc đầu, cười nói: "Biểu diễn cho bệ hạ xem, cũng không chỉ có Phượng Phi Lâu các ngươi."

Mặc dù gã không nói rõ, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng, chính là bệ hạ cũng không có đối đãi với Hàn Nghệ như đám hạ nhân ti tiện, mà cho hắn đãi ngộ của một quan viên hàn môn.

Hàn Nghệ trong lòng vô cùng minh bạch, nhưng cũng không có thể hiện ra.

Con ngươi Lý Nghĩa Phủ đột nhiên lay động một hồi, cười ha hả nói: "Đúng rồi, ta nghe nói gần đây Hàn tiểu ca lại phát minh ra một loại bài mới tên là tú lơ khơ rất là thú vị?"

Hàn Nghệ tâm sáng như gương, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu Lý Xá nhân cũng muốn chơi, lát nữa ta có thể làm một bộ tặng cho Lý Xá nhân. Dù sao tất cả mọi người đều là hàng xóm, không có việc gì cũng có thể chơi chung cho vui."

Lý Nghĩa Phủ lập tức vui mừng, chắp tay nói: "Vậy thì phải đa tạ Hàn tiểu ca rồi."

"Không có gì, không có gì."

Lúc này, chợt nghe thấy một người hô to: "Lão Lý, còn ở đó lề mề gì thế, mau lại đây."

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đứng ở chỗ cao hô to với hô Lý Nghĩa Phủ.

Người này bộ dạng cũng không đến nỗi nào, nhưng trên cổ mọc ra một cục bướu lớn, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi, nhưng vì bọn họ đều mặc thường phục, vì vậy nhìn không ra là chức quan gì.

"Tới đây, tới đây."

Lý Nghĩa Phủ đáp lại hai tiếng, rồi cáo từ với Hàn Nghệ, sau đó rời đi.

Bởi vì khi ở Trường An, bọn họ đều ở trong nhà của mình, lén họp mặt cũng không phải thường xuyên. Nhưng ở Vạn Niên Cung này tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, chuyện này đối với bọn họ mà nói, chính là một lần tụ hội, thế là khẩn trương đi gọi hảo hữu, để cùng thưởng thức cảnh đẹp núi non.

Hàn Nghệ nhìn bóng lưng của Lý Nghĩa Phủ, cười lắc đầu, thằng cha này chắc là cho rằng lão tử là nhờ cái bài tú lơ khơ mà được ở đây, ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi. Hắn tiếp tục bước dọc theo cầu thang, chỉ cảm thấy mình là một người cô đơn, không khỏi có chút phiền muộn. Có thể đi tiếp thì đi tiếp, chợt thấy một đám hạ nhân đang cầm một cái giỏ đầy quýt cùng nhau đi tới. Người dẫn đầu cũng là một cô gái, người này Hàn Nghệ cũng quen, đó là Nguyên Mẫu Đơn.

Oh men, ta ở nơi này cũng có bằng hữu nha. Hàn Nghệ đang cảm thấy tịch mịch liền vội vàng vẫy tay lên tiếng: "Mẫu Đơn nương tử, Mẫu Đơn nương tử."

Nguyên Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Hàn Nghệ, bất giác sửng sốt.

Hàn Nghệ đi tới phía, nói: "Mẫu Đơn nương tử, thật là trùng hợp nha!"

Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu mày nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hàn Nghệ nói: "Ta ngụ ở Lục Ba các đó."

"Lục Ba các?"

Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ, nhưng vẫn chưa nói gì.

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, cô cũng thật là, đi cả một đoạn đường dài, cũng không tới tìm ta chơi!"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta tới đây được mấy ngày rồi, mà cho dù ta tới cùng đoàn các ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ đi tìm ngươi sao?"

"Sẽ không."

"Vậy còn hỏi làm gì?"

Có cần phải nói thẳng như thế không?! Hàn Nghệ thoáng tung ra một nụ cười tự cho là rất mê người, nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy được mấy giỏ quýt vàng óng ánh, nước miếng trong miệng nháy mắt chảy: "Quýt này của cô trông rất ngon nha!" Vừa nói xong, hắn liền tiện tay cầm lấy một quả, bóc ra ăn, chỉ cảm thấy thanh ngọt ngon miệng, so với quýt ở hậu thế thì ngon hơn nhiều.

Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: "Đây là dâng cho bệ hạ đấy."

"Khụ khụ khụ!" Hàn Nghệ lập tức bị sặc đến chết khiếp.

Nguyên Mẫu Đơn mím môi, khóe miệng hơi mang ý cười.

Hàn Nghệ thật vất vả mới thở lại được, từ trong nụ cười kia Nguyên Mẫu Đơn, đã biết mình bị chơi xỏ, thế là cầm nốt chỗ quýt trong tay nhét hết vào miệng, sau khi ăn xong, liền thuận miệng nói: "Đúng rồi, vườn nhà cô ở nơi nào?"

Nguyên Mẫu Đơn thoáng xoay người về một toà núi hơi thấp ở phía tây nam, nói: "Ở phía sau núi kia." Vừa mới nói xong, nàng đột nhiên kịp phản ứng, nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Hàn Nghệ cười hắc hắci: "Đương nhiên là chuẩn bị tới nhà cô làm khách nha, không phải là cô không định mời ta đó chứ?"

"Không có ý định này."

Nguyên Mẫu Đơn vô cùng thẳng thừng nói.

Hàn Nghệ khó chịu nói: "Cô làm sao lại như vậy! Nhớ ngày đó cô còn nói muốn ta tới biểu diễn kịch nói, ta đã hao hết tâm tư, vắt hết trí tuệ mới làm ra được ngày phụ nữ, cô đây là điển hình qua cầu rút ván nha!"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta là một quả phụ."

"Vậy thì sao?"

"Ngươi cảm thấy thích hợp sao?"

"Nếu cô cảm thấy không thích hợp, cô có thể đợi tới lúc cô không ở đó, thì hãy mời ta tới!"

"Lúc ta không ở đó?"

"Đúng vậy!"

"Vậy ngươi tới làm gì?"

"Ăn quýt."

"!"

Nguyên Mẫu Đơn liền phất tay một cái với hạ nhân, nói: "Lấy cho hắn một quả."

Fuck! Một quả mà nghĩ đã đuổi được ta à? Khinh ta chưa thấy việc đời à?! Ít nhất cũng phải cho một giỏ nha! Hàn Nghệ nói: "Cô không biết đó thôi, Tiểu Béo dọc đường đều nhớ tới cô, còn muốn mang theo Đại Thố và Nhị Thố tới tìm cô chơi, nhưng lại không tìm được cô, nó rất thương tâm đấy."

Nguyên Mẫu Đơn không kiên nhẫn lại phất tay nói: "Đưa cả giỏ cho hắn."

Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: "Hay là cô làm người tốt thì làm đến cùng, thuận tiện cầm qua chỗ ta ở đi."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi thật đúng là được một tấc lại muốn lấn một thước, không muốn thì thôi vậy."

"Muốn, muốn chớ!"

Hàn Nghệ vội vàng nhận lấy, đeo ở phía sau người, cười ha hả nói: "Để bữa khác nhất định sẽ tự mình tới cửa đáp tạ."

"Không cần."

"Cần, cần chứ, cũng đã đến đây rồi, dù sao cũng phải tới cửa thăm hỏi một chút. Cô có thể bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa nha!" Hàn Nghệ cười ha hả nói, nói đùa, vườn trái cây Nguyên gia có rất nhiều hoa quả đấy, mỹ vị ngon nhất mùa hè chính là hoa quả nha!

"Ngươi... !!!"

Nguyên Mẫu Đơn vừa mới mở miệng, chợt nghe thấy một thanh âm thô cuồng hét lên: "Mẫu Đơn nữ oa, Mẫu Đơn nữ oa, ngươi đã đến đây rồi, thật sự làm lão phu đợi muốn chết mà."

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trình Giảo Kim vẫy hai cái cánh tay lớn chạy qua. Đừng thấy Trình Giảo Kim một đống tuổi như vậy rôi, nhưng thân thủ vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Trình Giảo Kim, trong mắt không khỏi hiện lên một chút buồn rầu.

"Mẫu Đơn (tiểu tử) bái kiến Trình bá bá (Lư quốc công)."

Nguyên Mẫu Đơn và Hàn Nghệ vội khom mình thi lễ.

"Miễn lễ, miễn lễ!"

Trình Giảo Kim còn không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đã đi tới trước, cầm lấy một quả quýt, hai ba phát đã hết một quả, một lần liên tục ba quả, vẻ mặt Trình Giảo Kim mới đầy hưởng thụ nói: "Thật là ngọt! Mẫu Đơn nữ oa, quýt của Nguyên gia ngươi thật đúng là ăn ngon, một trong những mục đích lão phu tới đây, chính là muốn ăn quýt của nhà ngươi đấy."

Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười nói: "Trình bá bá quá khen."

Hàn Nghệ thấy hết trong mắt, bỗng cảm thấy chua chát, ta ăn thì cô bảo là mang cho hoàng thượng, ông ta ăn, thì cô vui vẻ tiếp nhận, còn nói quá khen nữa, cô đây cũng quá hai mặt đi.

Trình Giảo Kim cười ha hả nói: "Mẫu Đơn nữ oa, đừng nói Trình gia gia ăn quýt không trả tiền cho ngươi, tiểu nhi tử nhà ta hiện giờ đã đến tuổi lập gia đình, hay là ngươi gả đến Trình gia ta đi, việc này lão phu sẽ tới Nguyên gia các ngươi bàn bạc, không cần ngươi phải ra mặt đâu."

Woa! Ăn quýt nhà người ta rồi, còn muốn khuê nữ nhà người ta nữa, đây quả thật không chỉ là ăn không trả tiền, mà là ăn xong còn được tiền nha, cmn ta sùng bái ngài rồi đó. Hàn Nghệ nghe vậy hít mạnh một ngụm khí lạnh, không khỏi bỡn cợt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, chỉ thấy nàng ta mặt mày đỏ bừng, nhưng vì làn da nàng nhẵn nhụi, đỏ đến chói lọi, càng thêm kiều diễm.

Nếu đây là do Hàn Nghệ nói, thì Nguyên Mẫu Đơn đã sớm vung một cước đá qua rồi. Nhưng đối diện là Trình Giảo Kim, nàng cũng là có khổ khó nói nên lời, xấu hổ vô cùng, còn hơi có vẻ e thẹn liếc nhìn Hàn Nghệ.

Trình Giảo Kim quay đầu nhìn lại, ồ lên một tiếng: "Tiểu tử ngươi đến đây lúc nào, thật sự là quá vô lễ mà, không ngờ lại đi nghe lén lão phu và con bé Mẫu Đơn này nói chuyện."

Đậu moá! Lão thất phu, lão tử tới trước có được không. Hàn Nghệ tức giận buồn cười: "Lư quốc công, tiểu tử nãy giờ vẫn ở ngay đây đó, mới vừa rồi tiểu tử còn thi lễ với Lư quốc công mà, chỉ có điều Lư quốc công không có để ý thôi."

"Vậy à?"

Trình Giảo Kim không khỏi nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn.

Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Ta không biết."

Hay lắm! Ngươi tuyệt tình như vậy đúng không, vậy chúng ta liền chơi lớn chút đi. Hàn Nghệ vẻ mặt ủy khuất nói: "Mẫu Đơn nương tử, cô đừng có nói dối không chớp mắt như vậy nha, vừa rồi cô còn đưa quýt cho ta, mời ta tới nhà cô uống ly cà phê..., à không, là uống trà, hơn nữa cô còn nói với ta rằng, nhà cô ở ngay sau núi kia, thế nào mà bây giờ trở mặt không nhận người rồi."

Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ nói ám muội như vậy, không khỏi trợn mắt tức giận nhìn.

Trình Giảo Kim liếc nhìn Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nói: "Mẫu Đơn nữ oa, không phải ngươi coi trọng tiểu tử này đó chứ, ai ui, tiểu tử này có gì tốt đâu, ngươi nhìn hắn đi, yếu đuối mong manh, tướng mạo bình thường, còn không bằng ngươi tới làm con dâu lão phu đi."

Này, này ... nói gì đấy? Hàn Nghệ không cầm lòng nổi sờ sờ cái mặt của mình.

Bọn họ cứ nói qua nói lại tào lao, hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của Nguyên Mẫu Đơn, lúc này Mẫu Đơn cô nương hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, một ông già không đứng đắn, một tên nhóc cực kỳ vô sỉ, nơi này không nên ở lâu, liền nói: "Trình bá bá, ta còn phải mang quýt tới dâng cho Hoàng thượng, xin cáo từ trước."

Khi nàng vội vàng chuồn đi, đồng thời còn trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.

Trừng ta làm gì, cũng không phải ta nói nha. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy rất là ủy khuất.

"Ài, Mẫu Đơn nữ oa!"

Trình Giảo Kim vẫy tay hô, nhưng Nguyên Mẫu Đơn làm bộ như không nghe thấy, bước nhanh đi mất.

"Nữ oa này da mặt thật đúng là mỏng." Trình Giảo Kim thả tay xuống, đồng thời liền tiện tay cướp luôn một giỏ quýt từ trong tay một hạ nhân.

Woa! Thuận tay như vậy? Người đồng đạo à! Hàn Nghệ vội vàng giấu cái giỏ quýt trong tay mình ra sau lưng, nghĩ thầm, phải lưu tâm một chút, chớ bị lão già này lừa vào hố.

Bình Luận (0)
Comment